Trong Chiêu Dương Điện chỉ còn vài cung nữ mặc xiêm y tím ở dọn dẹp, bọn họ thấy Sùng Trinh Hoàng Đế , liền vội vàng quỳ gối hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ”.
Sùng Trinh Hoàng đế một vòng quanh điện, thấy bóng dáng Trần Hoàng hậu , vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Hoàng hậu ?”
một cung nữ tên Tử Trúc : “Bẩm Bệ hạ, Nương nương mới chuyện một lúc với Tĩnh Vương Phi, lúc mệt mỏi, đang nghỉ ngơi trong noãn phòng”.
Sùng Trinh Hoàng đế gật đầu, thức ăn bàn sơn son khảm trai, thuận miệng hỏi: “Tĩnh Vương Phi về ?”
Tử Trúc đáp: “Vừa bao lâu, Tĩnh Vương tự tới đón Vương Phi về”.
Sùng Trinh Hoàng đế hỏi nhiều nữa, ông cất bước phòng trong: “Trẫm thăm Hoàng hậu một lát”.
Nhắc tới cũng chút kỳ quái, quan hệ của Sùng Trinh Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương mười năm nay đều là giằng co lẫn , gặp mười thì chín huyên náo tan rã vui. Cho dù như , Sùng Trinh Hoàng đế vẫn như cũ, mỗi tháng đều tới Điện Chiêu Dương ít nhất một , cũng là dụng ý gì.
Cung tỳ và ma ma trong Điện Chiêu Dương cũng sớm quen với phương thức chung sống của họ, giống như hôm nay , Trần Hoàng hậu buồn ngủ, Sùng Trinh Hoàng đế còn khăng khăng , bọn họ thấy, cũng lấy lạ.
Sùng Trinh qua cổng tròn bằng gỗ khắc chim khách đậu cành, đẩy tấm bình phong , liền thấy sạp mĩ nhân bằng gỗ hoa lê kề sát cửa sổ. Trần Hoàng hậu nghiêng tháp mỹ nhân, đắp chăn màu đỏ tía thêu long phượng trình tường, đầu tựa lên gối dựa thêu hoa, trang sức đầu đều lấy xuống, mái tóc đen xõa dài gối, bỗng nhiên ông nhớ tới một câu – chẩn phát như vân, tố cảnh xán ngọc.
Sùng Trinh Hoàng đế tới bên cạnh sạp mĩ nhân, nữ nhân giường, kìm lòng sa trầm tư.
Còn nhớ năm đó khi ông và bà cùng đoạt chính, so với bây giờ bà còn mạnh mẽ và kiêu ngạo hơn. Khi đó bà như một cây ớt nhỏ, khó mà thuần phục, chỉ cần chút hài lòng liền cáu kỉnh với ông. Khi đó ông ngoài miệng luôn thể chịu nổi bà nhưng thật trong lòng vui vẻ nhường nhịn, cho dù bà gì, ông cũng thể dễ dàng tha thứ cho chút tính khí của bà. Còn nhớ một bọn họ chuyện hợp, bà vung dây cương quất ngựa chạy ngoài, cho tới khuya cũng trở về. Khi đó là thời điểm trọng yếu hai quân giao , ông lo bà kẻ địch bắt , gặp nguy hiểm, cuống cuồng tìm bà hai ngày, thậm chí còn mạo hiểm trộn quân đội của địch để tìm tung tích của bà. Ai tới ngày thứ ba, bà một một ngựa từ trong quân địch lao , lưng ngựa còn cả thủ cấp của địch, kiêu ngạo và tự hào hất cằm lên, với ông: “Mưu kế của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-285.html.]
Đối với Sùng Trinh Hoàng đế, ký ức tới nay vẫn còn như mới, lúc đó bà đưa lưng về phía mặt trời, như một đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ, kiều mỵ chói mắt.
Sau đó, ông tự tay bẻ gãy cánh chim của bà, bức bà buông tha tự do nơi sa trường, chim yến trong lồng tre do ông tạo . Ông rõ trong lòng bà tình nguyện, nhiều năm như , vẫn luôn oán hận ông, cận với ông, cho nên bọn họ càng lúc càng xa.
Sùng Trinh Hoàng đế bên mép giường, ngón tay khẽ chạm gò má Trần Hoàng hậu, nhẹ nhàng gọi: “Vãn Vãn…”
Khuê danh của Trần Hoàng hậu là Trần Như Phức, bởi vì là cô nương nhỏ nhất trong nhà, nên nhũ danh gọi là Vãn Vãn. Năm đó, lúc quan hệ của bọn họ còn nháo tới như , ông gọi bà là “Vãn Vãn”, bà gọi ông là “Chỉ Khanh ca ca”, bây giờ nghĩ , là chuyện từ lâu .
Trần Hoàng hậu ngủ say, Sùng Trinh Hoàng đế lâu, bà liền nhíu mày tỉnh , khi thấy ông, đầu tiên bà ngẩn , sắc mặt trở bình thường: “Bệ hạ tới lúc nào? Thần buồn ngủ”.
Sắc mặt Sùng Trinh Hoàng đế đổi, ông thu tay : “Trẫm tới xem thể nàng thế nào, lúc nãy thoải mái, bây giờ đỡ hơn chút nào ?”
Trần Hoàng hậu cong cong khóe miệng, là cảm động ông lòng, là ông chuyện dư thừa: “Bệnh vặt mà thôi, cần lo. Lúc nãy A La ở với một lúc, đỡ hơn nhiều”.
Hoàng Đế gật gật đầu, trong lúc nhất thời càng gì để .
Trần Hoàng hậu dậy, vuốt đầu tóc, Hoàng đế : “Thần ngủ, nếu Bệ hạ còn chuyện gì khác, thần sai đưa ngài về”.
Đây là quang minh chính đại đuổi . Sùng Trinh Hoàng đế trong lòng cảm thấy như một tảng đá lớn, nhấc lên bỏ xuống cũng xong, rõ cảm xúc. Ông thấy Trần Hoàng hậu chuẩn áo ngủ, mặt đổi : “Đêm nay Trẫm ngủ ở đây”.
Động tác rửa mặt của Trần Hoàng hậu chợt dừng , bà lạnh nhạt nhận lấy khăn mặt Tử Trúc đưa qua, lau mặt, : “Toàn bộ hậu cung đều là của Bệ hạ, Bệ hạ nơi nào là tự do của ngài”. xong, bà dặn dò Tử Trúc: “Lấy đồ ngủ của Hoàng thượng đến đây, hầu hạ Bệ hạ rửa mặt đồ”.
Tử Trúc lệnh mà .