Nha đầu mài mực bên cạnh chằm chằm, bộ dáng si ngốc, ngay cả một đám cùng tới cũng .
thật cũng thể trách tiểu nha đầu si mê, qua năm Thường Hoằng liền mười sáu tuổi, đúng là thời điểm thiếu niên trổ mã, thể đơn bạc trở nên cao ngất rắn rỏi, ngũ quan cũng dần dần bộ dáng nam nhân. vốn tuấn dật mắt, bây giờ thêm chút mùi vị thành thục, khiến các cô nương đối với tâm hồn đại loạn, càng đừng chỉ là một tiểu nha .
Nha thoáng thấy mấy nhân vật trọng đại tới đây, vội vàng quỳ gối hành lễ : “Nha bái kiến Quốc Công gia, bái kiến các vị lão gia”.
Ngụy Thường Hoằng để bút lông cừu xuống, lên : “Tổ phụ, phụ …” Ánh mắt chuyển , thấy Ngụy La đằng , sắc mặt vui mừng rộ, : “A La cũng tới?”
Ngụy La tới bên cạnh , câu đối , lúc mới ngẩng đầu : “Ai kêu ngươi chịu tới gặp ? Ta đành tự tìm tới thôi”.
Ngụy Thường Hoằng : “Đệ vốn định xong năm mươi câu đối liền tới tiền thính, nghĩ tỷ tới ”.
Quốc Công thấy chỉ , liền hỏi: “Thường Huyền ?”
Ngụy Thường Hoằng : “Bằng hữu của tam ca tới tìm, ngoài ”.
Quốc Công lắc đầu, giọng chút bất mãn: “Đứa nhỏ nảy, hơn hai mươi còn thiếu kiên nhẫn như ”.
Ngụy Thường Hoằng lên tiếng.
Quốc Công và vài vị lão gia cầm lấy câu đối Ngụy Thường Hoằng xem thử, cũng hài lòng với câu đối của , Quốc Công : “Bút pháp tú dật, mạnh mẽ lực”.
một nhà hài hòa vui vẻ mấy lời, Quốc Công sợ chậm trễ Triệu Giới, liền đề nghị về tiền thính một lát. Vừa trở về, hành lang nhỏ một tiểu gia hỏa mặc bào tử màu đỏ hồng kích động chạy tới, lao thẳng tới chỗ Ngụy La, ôm cánh tay nàng : “A La tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về , nhớ tỷ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-288.html.]
Tiểu gia hỏa ai khác, chính là Ngụy Thường Di.
Nha phía vội vàng lên thỉnh tội, : “Xin Quốc công gia thứ tội, phu nhân thứ tội, Thất Thiếu gia nhất định đòi tới đây…”
Tứ phu nhân trách nàng , phất tay : “Lui xuống ”.
Ở bên Ngụy Thường Di vẫn còn quấn quýt lấy Ngụy La, gương mặt nhỏ ngẩng lên hỏi: “A La tỷ tỷ, tỷ về còn ?”
Ngụy La gật gật đầu: “Đương nhiên, chạng vạng ”.
Ngụy Thường Di bĩu môi, đôi mắt to thất vọng chớp chớp: “ thể ở thêm vài ngày ? Từ khi tỷ tỷ thành , thể tìm tỷ tỷ chơi”.
Tứ phu nhân chỉ thể khiển trách: “Di Ca nhi, đừng linh tinh”.
Ngụy Thường Di ôm lấy cánh tay Ngụy La, cũng lay nữa, đôi mắt đen lung liếng đảo một vòng, Triệu Giới trầm mặc bên cạnh. Tuy mới mười tuổi, nhưng cũng hiểu đạo lý thành lập gia đình, cũng Ngụy La gả là Triệu Giới. Suy nghĩ một chút, quy củ gọi một tiếng: “Chào tỷ phu”.
Triệu Giới cong môi, ừ một tiếng.
Tên tiểu tử thoạt mặc dù dính , nhưng hiểu chuyện hơn Ngụy Thường Hoằng nhiều. Tối thiểu từng thấy Ngụy Thường Hoằng gọi một tiếng: “Tỷ phu”.
Triệu Giới hiếm khi chút lòng từ bi : “Nếu nhớ A La tỷ tỷ, lúc nào cũng thể tới Phủ Tĩnh Vương chơi”.
Ánh mắt Ngụy Thường Di sáng lên, cuống quýt gật đầu: “Cảm ơn tỷ phu”.
Ngụy Thường Hoằng bên cạnh Ngụy Thường Di một cái, nghĩ thầm đúng là chân chó nhỏ.