TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-02-16 09:19:53
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Lưu Ly cảm thấy eo nắm sắp gãy luôn , Quảng Đông một chuyến, lực tay trở nên lớn như ? Tiểu công chúa chớp mắt mấy cái, nàng còn đang tức giận đó: “Sao ? Mới tặng cho ngươi hai tù binh, thấy , xinh . Ngươi nữ nhân khác, còn đợi ngươi chứ?”

Dương Chẩn ngốc nghếch giải thích: “Ta ”.

Triệu Lưu Ly úp n.g.ự.c , thấy tiếng tim đập “Thình thịch thình thịch” kịch liệt, tuyệt đối hợp với gương mặt chút sợ hãi gợn sóng nào của . “Ngươi ở Quảng Đông nữ nhân nào khác ?”

Dương Chẩn như đem nàng khảm trong cơ thể , : “ ”.

Triệu Lưu Ly ngẩng đầu , chỉ thể cái cằm kiên nghị cùng đường nét sắc như d.a.o khắc, thấy ánh mắt của : “Vậy ngươi nhớ ?”

Dương Chẩn ôm nàng lời nào, nhớ nhung nàng, căn bản lời nào thể diễn tả rõ ràng .

dĩ nhiên nàng, từng thời khắc đều nhớ nàng, vì nghĩ tới nàng nên mới cố gắng tiến tới.

Có điều Triệu Lưu Ly đợi câu trả lời của , tức giận đẩy , chuẩn nhảy xuống khỏi lưng ngựa: “ cần tính, về, ngươi thả ”.

Dương Chẩn thể thả nàng , giữ lấy eo nàng, tránh cho nàng té xuống khỏi lưng ngựa: “Nhớ nàng”.

Triệu Lưu Ly nhất quyết buông tha: “Nhớ bao nhiêu?”

Dương Chẩn im lặng nàng, đôi mắt đen láy, giống như gì đó nổi lên. đợi Triệu Lưu Ly phản ứng , nâng gương mặt nhỏ của nàng lên, cúi đầu hôn liên tiếp. Răng môi gằng co, lúc Dương Chẩn để ý cái gì là lễ nghĩa quân thần, cạy môi Triệu Lưu Ly, thể chờ đợi mà xông . Có lẽ là quá lâu hưởng qua hương vị của nàng, chỉ cần nếm thử liền dừng , Dương Chẩn hệt như sói hoang đói bụng lâu, bắt tiểu bạch thỏ liền dùng sức gặm cắn, âm thanh lớn tới nỗi Triệu Lưu Ly cũng đỏ mặt.

Qua một lúc, miệng và đầu lưỡi Triệu Lưu Ly đều tê rần, nước bọt trong suốt chảy xuống tới cằm. Dương Chẩn ở bên môi nàng trằn chọc triền miên một lát nữa, đó mới cúi đầu xuống, đem nước bọt dính cằm l.i.ế.m hết.

Tay Dương Chẩn dùng sức đỡ lấy eo nàng, ghé tai nàng : “Nhớ nhiều như ”.

Mặt Triệu Lưu Ly đỏ ửng, cắn cắn môi , nhưng đều là hương vị của .

Sóng mắt tiểu công chúa lưu chuyển, càng càng thấy , ai đó dùng sức hôn một trận thành thật hơn nhiều, cũng về cung.

Dương Chẩn ẩn nhẫn cực độ mới thể kiềm chế tay xâm phạm nàng. : “Lưu Ly, gả cho khác”.

Triệu Lưu Ly ôm eo , gò má vùi trong lồng n.g.ự.c cứng rắn của : “Ở thư ngươi như ”.

Dương Chẩn ngập ngừng, đó : “Lúc thương, tính mạng nguy hiểm”. thật xong thư liền hối hận.

Lúc Triệu Lưu Ly mới nhớ tới việc như , nhớ tới lúc thương ở ngực, nàng vội vàng ngẩng đầu lên: “Bây giờ ? Vết thương đỡ ?”

Dương Chẩn gật gật đầu, cầm tay nàng để lên n.g.ự.c bên trái: “ , gì đáng ngại”. Bởi vì giấu giếm, liền với Triệu Lưu Ly tình huống lúc đó.

Lúc quân đội bọn họ tấn công thủ lĩnh quân phản loạn, cả đám đối phương vây lấy bọn Dương Chẩn, Dương Chẩn để ý, đối phương b.ắ.n trúng một mũi tên. Mũi tên đó chỉ cách n.g.ự.c Dương Chẩn nửa tấc, đầu mũi tên tẩm kịch độc, Dương Chẩn hôn mê bất tỉnh, vài đại phu chữa trị bên cạnh tới hai ngày hai đêm mới cứu mạng của về. Lúc đó, thật sự cho rằng bản qua khỏi, vặn Triệu Giới phái thăm dò tung tích của , liền một phong thư, từ đó mới câu .

Viết xong thư liền hối hận, nỡ để Triệu Lưu Ly gả cho khác. Vì , Dương Chẩn dựa tâm trí cường đại, miễn cưỡng chống chọi, đến sáng sớm ngày thứ ba mới lui cơn sốt, mấy đại phu đều thể sống đúng là kỳ tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-306.html.]

Thế cho nên tới tận bây giờ, miệng vết thương mặc dù hết dư độc, nhưng vẫn khép , chuyện Dương Chẩn với Triệu Lưu Ly.

qua loa, nhưng Triệu Lưu Ly lúc nhất định khó chịu, nếu cũng những lời như . “Để xem vết thương của ngươi”. Nàng thật yên tâm.

Dương Chẩn cầm tay nàng, chỉ : “thật sự việc gì”.

Triệu Lưu Ly sẽ theo , hai xuống khỏi lưng ngựa, nàng đem ấn lên một tảng đá bằng phẳng nhẵn bóng bên bờ suối, mở vạt áo xem xét vết thương của thế nào.

Dương Chẩn im lặng nàng, như bất đắc dĩ, nhưng trong mắt ẩn chứa niềm vui dễ phát hiện.

Triệu Lưu Ly liếc mắt vết sẹo đáng sợ , miệng vết thương mới kết vảy, lẽ là vì khử độc nên chút tách , bên ngoài đan xen chồng chéo, khiến chút khiếp sợ. Nàng chạm chỗ thịt non mới lành xung quanh, hỏi: “Đau ?”

Dương Chẩn lắc lắc đầu.

Trừ vết thương ở n.g.ự.c , Dương Chẩn còn vài vết sẹo, sâu , cạn , mới , cũ . Triệu Lưu Ly bất mãn trừng mắt : “Dương Chẩn ca đang , ngươi mấy vết thương xem, ngươi tự chăm sóc thế ? Ngươi cho rằng mệnh quan trọng ?” Nếu thật sự xảy chuyện gì ngoài ý , thể trở , nàng thế nào?

Dương Chẩn kéo vạt áo , ôm nàng lòng: “Về sẽ chú ý”.

Triệu Lưu Ly hít hít mũi, ngoan ngoãn dựa trong lòng . Nàng nghĩ, chỉ cần an trở về kinh thành, nàng thể chăm sóc .

*** *** ***

Ý xuân ấm áp vui vẻ, tường vi và mẫu đơn ở hậu viện cũng đều nở hoa . Ngụy La son phấn mới, liền gọi Kim Lũ và Bạch Lam, cầm theo hộp sơn đỏ hậu viện hái cánh hoa.

Nửa giờ Dương Chẩn tới, đang ở trong thư phòng chuyện với Triệu Giới.

Ngụy La hái hơn nửa hộp hoa mẫu đơn, kêu Kim Lũ bưng một chậu nước sạch tới, đem cánh hoa bỏ trong ống đồng, bắt đầu rửa sạch.

Sau nửa canh giờ, Ngụy La rửa cánh hoa xong, đang chuẩn trải phơi nó ánh mặt trời.

Triệu Giới xong chuyện chính sự, khi trở về phòng thấy Ngụy La, nàng đang phơi cánh hoa ở hậu viện, liền cất bước tới đó. Bên cạnh vườn hoa trải một chiếc chiếu bằng trúc, tiểu cô nương chồm hỗm đó, nàng đang cầm một cánh hoa bỏ trong miệng, nếm nếm hương vị, con ngươi đen nhánh sáng ngời đảo một vòng, với Kim Lũ: “Lại cầm một chút mật ong và đá vân mẫu tới đây”.

Kim Lũ lệnh việc, thấy Triệu Giới liền vội vã hành lễ một cái: “Vương gia”. Ngụy La tiếng đầu , hỏi: “Chàng chuyện với Dương Chẩn xong ?”

Triệu Giới tới bên cạnh nàng, cầm lấy cổ tay trắng của nàng, cúi đầu l.i.ế.m ngón tay còn dính nước hoa của nàng, đáp mà hỏi ngược : “Cánh hoa ăn ngon ?”

Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Hương vị trong veo”.

“Vậy cũng nếm thử”. xong bàn tay để ót Ngụy La, để nàng kháng cự, trực tiếp hôn xuống.

Chờ cạy môi và răng của Ngụy La , trong ngoài đều nếm hết một , mới : “ ngon bằng canh trứng”.

Ngụy La đẩy , mím môi : “Bạch Lam còn ở đây”.

Nào nàng đầu , Bạch Lam sớm thức thời ngoài với Kim Lũ .

Loading...