TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-02-17 02:15:22
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Giới tới mặt Ngụy La, xoa xoa đang ngây ngốc: “Đừng ngây nữa, cõng nàng xuống chân núi ?”

Ngụy La hồn, lắc lắc đầu. Xuống núi mệt bằng lên núi, nàng vẫn thể tự . Mãi tới lúc xuống tới chân núi, Ngụy La mới hỏi: “Túi thơm đốt đáng tiếc ?” Triệu Giới hỏi ngược : “Có gì đáng tiếc chứ?”

Ngụy La : “ thích , thấy thường đeo nó”.

Triệu Giới , ôm nàng trong xe ngựa, ngẩng đầu nàng : “Nếu thật nhận lấy, bình dấm chua nhỏ sẽ nháo ngất trời ? Đừng cho là thấy, miệng nàng vểnh lên tới treo cả bình dầu cũng ”.

Ngụy La đẩy tay , cho là vu oan nàng: “Thiếp bình dấm chua”. rõ ràng là mới đúng.

Triệu Giới xe ngựa, xốc rèm trong, trêu chọc nàng nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn so với lúc nãy: “Tâm Ngụy Bảo San thuần khiết, nàng vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn”.

Ngụy La nghĩ tới cũng phát hiện, vô cùng hào hứng bên cạnh , hỏi: “Sao thấy ?”

Triệu Giới chút buồn : “Nếu nàng thấy túi thơm của nam nhân rơi, sẽ cố ý đưa trả ?”

Ngụy La đương nhiên: “Tất nhiên sẽ , sẽ ném , xen việc của khác”.

Vậy là đủ . Triệu Giới cần nhiều lời nữa, vốn cũng thích nghị luận tính tình của khác, nhưng thấy Ngụy La mất hứng mới thêm vài câu. Quả nhiên, tâm tư nàng thoải mái , với chuyện khác: “Lúc nãy thêu kỳ lân trăm tử đồ là thật ?”

Triệu Giới gật đầu: “Tất nhiên là thật”.

Đến ngày hôm Triệu Giới cung, tìm phòng ngự thêu chọn tú nương nhất thêu bức đồ đó, thêu kỳ lân trăm tử cho Ngụy La. Trần Hoàng hậu đang trông ngóng tôn tử, như tất nhiên vô cùng ủng hộ, Ngụy La và Triệu Giới còn Đại Long Tự cầu tự, bà còn gọi Ngụy La khen ngợi một trận.

*** *** ***

Trời càng lúc càng nóng, nhanh hè, mấy ngày nữa là thọ yến của lão phu nhân Phủ Quốc Công.

Ngụy La tới hè liền ỉu xìu ỉu xìu, cái gì cũng khơi dậy hứng thú của nàng. Triệu Giới sai mua một xe băng, để ở trong phòng để hạ nhiệt, lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Đến ngày chúc thọ của lão phu nhân, Ngụy La mặc áo cánh ve mỏng, bên là la quần màu đỏ tươi hợp với sắc xanh nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái. Triệu Giới mặc áo bào màu xanh đen thêu cây kim ngân, eo đeo đai ngọc, cao ngất, thần cốt tuấn tú.

Đến Phủ Quốc Công, đưa thọ lễ xong, Triệu Giới và các nam nhân khác lưu tiền thính, Ngụy La khách phòng chuyện.

Lúc Tứ phu nhân gặp nàng cũng thúc giục hỏi han vấn đề con nối dòng, là vì bà Ngụy La cũng hài tử, chỉ là chậm chạp mà thôi. Chuyện nhiều , Tứ phu nhân cũng nàng khó xử, liền đàm luận chuyện mặt nàng.

mà Tứ phu nhân , nghĩa khác sẽ .

Ngụy La tán gẫu với Tứ phu nhân một lát, cảm thấy chút mệt mỏi, liền về khuê phòng lúc nàng xuất giá ngủ một lát. Lúc ngang qua vườn hoa, khăn tay Ngụy La gió thổi tới núi giả, nàng liền dẫn Kim Lũ qua đó tìm. Vừa mới nhặt khăn lụa lên, liền thấy bên ngoài hòn non bộ chuyện: “cô nương, hình như nô tỳ thấy Tĩnh Vương Phi qua chỗ ”.

Giọng Ngụy Bảo San truyền tới: “Sao thấy? Chắc là ngươi nhầm ”.

Nha xung quanh một lát, cũng xác định : “Kỳ lạ, thấy?”. xong, nàng : “Chắc chắn nô tỳ lầm, Tĩnh Vương Phi qua đây mà, lúc nãy từ trong phòng , nô tỳ còn thấy, nô tỳ còn thấy nào mắt như ”.

Ngụy Bảo San tiếp.

Tuổi nha chắc lớn lắm, chuyện vô cùng hoạt bát, tiếp tục lải nhải: “Nghe Tĩnh Vương sủng ái Tĩnh Vương Phi, lúc Tết nguyên tiêu còn tự trăm đèn hoa sen thả sông Hoài An chỉ để Tĩnh Vương Phi vui vẻ thôi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-312.html.]

Ngụy Bảo San im lặng một chút, chậm rãi : “Phải ”.

Tuy như thế, nhưng trong lòng nàng tin tưởng tám phần. Lần đó lúc Đại Long Tự dâng hương, từ mà biệt, thử hỏi trượng phu nhà ai chịu ở mặt khác xổm xuống cõng phu nhân lên núi bái Phật chứ? Triệu Giới chỉ , mặt cũng chút bất mãn nào, quả nhiên là sủng Ngụy La tới tận xương tủy.

Nha : “Tất nhiên là thật. Tĩnh Vương Phi thật khiến hâm mộ, xuất , còn gả cho …”

Ngụy Bảo San khẽ giễu, giọng chút cho là đúng: “Có gì mà hâm mộ? Gả hơn thì thế nào, còn là một con gà đẻ trứng”.

Ngụy La phía núi giả, ánh mắt lạnh lẽo.

Kim Lũ tức giận đến run cả , nắm đ.ấ.m siết chặt: “Tiểu thư, Ngụy Bảo San thật là quá đáng…”

Ngụy La trả lời nàng , khí định thần nhàn từ núi giả , vặn ngăn cản đường Ngụy Bảo San.

Ngụy Bảo San chắc hẳn đoán nàng ở gần đó, sắc mặt nhất thời trắng nhợt, miễn cưỡng tỏ vẻ khiếp sợ, cắn môi .

Ngược nha mặc váy ngắn xanh biếc bên cạnh nàng , “Bịch” một tiếng quỳ mặt đất, kinh hoàng : “Tham kiến vương phi nương nương…”

Ngụy La để ý tới nha , chỉ Ngụy Bảo San : “Lần tới Bảo San cô nương đừng nghị luận lưng khác, nhất đừng quên còn một câu là “Tai vách mạch rừng”.

Ngụy Bảo San mấp máy môi, cúi đầu lời nào. Ngụy La lạnh lùng : “Quỳ xuống”.

Trong sân nhiều hạ nhân lui tới, phát hiện tình huống chỗ , khó tránh khỏi sẽ thêm nhiều . Ngụy Bảo San cho rằng Ngụy La chỉ là một tiểu cô nương sủng sinh hư, dù lúc nàng tiếp xúc với Ngụy La, cũng phát hiện nàng gì khác biệt. bây giờ, Ngụy La lệnh cho nàng quỳ xuống, giọng lạnh lùng nghiêm nghị cho khác phép cãi , miễn cưỡng vài phần uy nghiêm.

Nàng chẳng qua là Ngụy La thu thập nàng mà thôi, căn bản đem nàng để mắt.

Bây giờ Ngụy Bảo San chạm nghịch lân của Ngụy La, tất nhiên nàng sẽ khách khí nữa.

Ngụy Bảo San ở trong tầm mắt mà chậm rãi quỳ xuống, cố gắng giải thích: “Lời cũng nhắm vương phi…”

Ngụy La nhẹ nhàng một tiếng, xoay tới mặt Ngụy Bảo San, nếu nàng còn mấy phần tức giận, bây giờ nàng lộ bộ dáng sợ hãi càng khiến Ngụy La tự chủ mà thấy khinh miệt. Còn tưởng nàng lá gan lớn thế nào, hóa cũng chỉ như . “ nhắm ? Vậy ngươi nhắm ai? Ngụy Bảo San, thì tự chịu trách nhiệm, ngươi cho rằng ngu ngốc ? Lúc mới thấy sợ hãi, lúc nãy quản cái miệng của cho ?”

Hai mắt Ngụy La mỉm , bộ dáng qua thật vô cùng dễ chuyện, nhưng lời trong miệng như thế: “Con mắt tôn ti, vũ nhục hoàng thất. Chỉ bằng điểm liền thể trị tội ngươi. Kim Lũ, tới, phạt vả miệng nàng hai mươi cái, một cái cũng thể thiếu”.

Kim Lũ sớm nhịn , bây giờ Ngụy La phân phó, tất nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện. Nàng tới mặt Ngụy Bảo San, vén tay áo, dùng sức tay.

Chỉ trong viện liên tục vang lên tiếng bạt tai, tiếng càng thanh thúy hơn tiếng .

Chỉ chốc lát , mặt Ngụy Bảo San liền sưng lên như bánh bao, thể mắt. Ngụy La , coi như hài lòng. Nàng nhếch môi hỏi Ngụy Bảo San: “Lúc sai ?”

Tay Ngụy Bảo San nắm chặt làn váy, khuất nhục gật gật đầu. Miệng chắc là thể mở để chuyện .

Ngụy La rũ mắt nàng : “Nếu sai , liền tới mặt Nhị bá mẫu một tiếng , ngươi phạm sai lầm, sai dạy dỗ ngươi. Nếu khác thấy, còn tưởng chuyện gì”. Nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khẽ mỉm : “ ngay bây giờ”.

Ngụy Bảo San bỗng mở to mắt, tin Ngụy La.

Nhị phu nhân ở phòng khách phía , chỗ đó tụ tập ít tân khách, nếu nàng qua lúc , bộ dáng chật vật sẽ tất cả thấy ?

Loading...