Thọ yến Phủ Quốc Công tất nhiên trong hàng ngũ mời, lúc nãy Ngụy La kịp chào hỏi với Quốc công, chỉ thấy Ngụy Thường Hoằng bên cạnh Ngụy Xương, chỗ đó bao lâu rời khỏi Lân Đức Điện, mãi thấy trở . Ngụy La cho rằng về , nghĩ tới vẫn còn ở trong cung. Ngụy La chỉ chỉ bản , : “Thân thể tỷ thoải mái, Vương gia cáo từ với Phụ hoàng và mẫu hậu, chúng dự định hồi phủ”. xong, nàng hỏi: “Sao ở chỗ ? Lúc nãy tỷ thấy ngoài ”.
Ngụy Thường Hoằng thấy sắc mặt nàng nên cũng chút lo lắng, vội bên trong mà ngoài với nàng, : “Thế tử Thụy Vương dụ dùng ngũ thạch tán, lấy cớ từ chối, lúc nãy mới ngoài một chút”. Thế tử Thụy Vương ngay bên cạnh Ngụy Thường Hoằng. Thời thế hiện nay, con cháu thế gia dùng ngũ thạch tán cũng chuyện hi hữu gì, phanh n.g.ự.c lộ lưng cũng là chuyện thường gặp, thậm chí còn trở thành một kiểu trào lưu thịnh hành, mỗi bữa tiệc gặp mặt đều ngũ thạch tán trợ hứng. mà những dùng phần lớn đều là nhưng kẻ phóng đãng, con cái nhà giàu bất trị, phàm là thế gia công tử chế ngự bản đối với những thứ đều là xin miễn cho kẻ bất tài.
Ngụy Thường Hoằng rõ Ngụy La vô cùng ghét những hút ngũ thạch tán. vẫn còn nhớ lúc bọn họ cùng ngoài, một tóc rối bù, áo n.g.ự.c phanh tới chỗ bọn họ, Ngụy La căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y , thể nàng khẽ run lên, rõ ràng hoảng sợ và vô cùng chán ghét, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y mà che chở cho , sợ chút dính dáng gì tới đó. Ngụy Thường Hoằng chuyện gì khiến Ngụy La ghét điều như , nhưng Thế tử Thụy Vương mời cùng hút, kiên định từ chối. Có điều cách hai thật sự quá gần, vô ý hút chút bột phấn, đều nóng lên, cho nên mới ngoài hưởng chút gió lạnh cho dịu bớt.
Ngụy La liền căng thẳng nắm lấy tay của , ngẩng đầu : “Đệ hút hả?”
Ngụy Thường Hoằng lắc lắc đầu, nhếch môi: “ , chỉ là cẩn thận hít một ít, hóng gió liền ”. rũ mắt, cái bụng khẽ nhô của Ngụy La. Thời gian nàng thai, Ngụy Thường Hoằng từng qua thăm một , Triệu Giới bảo vệ nàng như một cái thùng sắt , mời thể Phủ Tĩnh Vương. Lúc tới Ngụy La đang ngủ, đầu gối đùi Triệu Giới, gương mặt yên . Thường Hoằng cũng đánh thức nàng, một chút liền rời .
Ngụy La vẫn yên tâm, trong ngoài hết một , đảm bảo thể tình trạng nóng lên mới thở phào một cái. Gương mặt nhỏ của Ngụy La căng thẳng, nghiêm túc : “Sau cho dù ai đưa ngũ thạch tán cho , cũng hút”.
Thường Hoằng suy sụp tinh thần của đời , nàng tuyệt đối thấy nữa.
Ngụy Thường Hoằng xoa xoa đầu nàng, : “Tỷ yên tâm . Chuyện tỷ thích, sẽ ”.
xong, tầm mắt Ngụy Thường Hoằng rơi bụng Ngụy La, quan tâm : “Cháu trai của gần đây thế nào?”
Tay Ngụy La để bụng, mắt tủm tỉm, cong cong như trăng khuyết: “Đệ nó bao nhiêu nghịch ngợm , cả ngày đều ầm ĩ, khiến tỷ ăn ngon ngủ yên. Gần đây thì đỡ hơn chút, tháng tỷ ngay cả ăn cũng ăn ”. Chợt nhớ tới chuyện gì đó, Ngụy La chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Lúc nãy ngoài thấy Cao tiểu thư ? Tỷ thấy nàng cũng từ bên đó qua, nhưng sắc mặt lắm, là chuyện gì”.
Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, nhưng nhanh trở bình thường: “Có thấy”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-327.html.]
Trong mắt Ngụy La lóe lên tia sáng, nàng đang hỏi thêm, thấy Triệu Giới từ Lân Đức Điện . tới bên cạnh nàng, khoác chặt áo choàng bằng lông hồ ly màu đỏ thẫm thêu hoa sơn cho nàng, thoáng qua Ngụy Thường Hoằng : “ Quốc Công tìm ngươi”. Rồi với Ngụy La: “Về thôi”.
Ngụy La gật đầu, đành cáo biệt với Ngụy Thường Hoằng, theo Triệu Giới khỏi cung.
*** *** ***
Ngụy La , Ngụy Thường Hoằng chỉ thấy Cao Tình Dương, mà còn với nàng vài câu.
Lúc nãy ở hành lang nhỏ bên ngoài điện, thể nóng lên nên đành đầu gió cho bớt nóng. Cao Tình Dương đồ xong trở , vặn thấy ở mái ngói lưu ly, áo rộng đai lớn , gió thổi ống tay áo phất phơ, Ngụy Thường Hoằng gầy gò tuấn lãng đó, cảnh tượng chút hương vị khiến kiềm chế . Cao Tình Dương tự chủ thêm vài , đang định rời thấy từ từ dựa lan can xuống, mi tâm cau , bộ dáng vô cùng thoải mái.
Cao Tình Dương quanh, thấy mang theo thị vệ, suy nghĩ một lát liền tiến lên dò hỏi: “Ngươi vẫn chứ?”
Ngụy Thường Hoằng trả lời, vẫn nhắm mắt như cũ. chuyện, mặc dù nhiệt độ trong giảm , nhưng vẫn chút choáng váng đầu óc. thấy bên cạnh giọng , nhưng mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Cao Tình Dương cho rằng hôn mê, suy nghĩ một chút liền với nha bên cạnh: “ mời thái y tới”.
Nha đáp một tiếng, xoay rời .
“ cần”. Cuối cùng Ngụy Thường Hoằng mở mắt, đôi mắt đen láy đầy vẻ xa cách Cao Tình Dương, lẽ phiền muộn vì nàng quấy rầy sự thanh tĩnh của , giọng chút : “cô nương khó tránh quản quá nhiều chuyện ”.