TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-02-17 07:32:47
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ khi Cao Đan Dương xuất giá, Cao Tình Dương liền là khối thịt trong lòng phu thê Trấn Quốc Công, nếu nàng chút gì ngoài ý , cái mạng nhỏ của bọn nha cũng giữ .

Cao Tình Dương lắc lắc đầu, Ngụy Thường Hoằng, dừng một chút, giọng nàng lúc chân thành hơn nhiều: “Đa tạ Ngụy công tử”.

Ngụy Thường Hoằng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giọng nhàn nhạt: “ cần”. đó đưa dây cương cho hạ nhân ở phía .

Người hầu vô cùng cảm kích, liên tục lời cảm tạ với .

Chỉ chốc lát , phu thê Phủ Trấn Quốc Công thấy động tĩnh ở cửa, vội vàng chạy tới, một tràng cảm tạ với Ngụy Thường Hoằng, phạt xem ngựa ba tháng lương, còn trách phạt các hạ nhân liên quan hai mươi gia côn. Phu thê Trấn Quốc Công nhiệt tình mời Ngụy Thường Hoằng phủ khách, Ngụy Thường Hoằng chỉ là nhấc tay chi đạo, cũng phủ, cưỡi ngựa rời .

Phu thê Trấn Quốc Công còn hồn, đỡ Cao Tình Dương trong phủ. Phu nhân Trấn Quốc Công khỏi tán dương: “Vị Ngụy công tử đúng là thiếu niên hào kiệt. những tuấn tú, mà thủ cũng ”.

Cao Tình Dương im lặng lên tiếng theo phụ mẫu, trong đầu nàng nhớ tới cảnh Ngụy Thường Hoằng cưỡi lưng ngựa. rũ mắt nàng, cảm giác như từ cao xuống, áo bào gió thổi phất phơ, đôi mày tuấn tú chau nàng thật sâu, vô cùng đồng ý mà hỏi nàng: “Vì tránh”.

Cao Tình Dương vốn cho rằng học vấn nghề nghiệp, là khố công tử hút ngũ thạch tán, nhưng trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy hình Ngụy Thường Hoằng chút cao lớn. Cao Tình Dương lấy khăn lụa lau nước bùn mặt, thầm nghĩ, ngày khác vẫn nên tới Phủ Quốc Công một tiếng cảm tạ.

*** *** ***

Thời tiết giữa trưa nóng ẩm, nóng rang tới chịu nổi. Ve kêu râm ran cây, Ngụy La giàn bồ đào hưởng gió mát, trong tay cầm một ly nước ô mai ướp lạnh, uống với Bạch Lam: “Quạt mạnh hơn chút nữa, buổi trưa ăn no ? Sao chút khí lực nào thế?”

Bạch Lam nhíu mày thầm nghĩ: “Nương nương, ngài sắp lâm bồn , vẫn nên uống ít những thứ lạnh như thế ”.

Chóp mũi Ngụy La một tầng mồ hôi mỏng, may là nàng ở giàn hoa tránh nóng, nhưng vẫn chẳng mấy tác dụng. Nàng dựa giường, lười biếng trừng mắt : “Ngươi yên tâm, hỏi Tôn đại phu , đại phu gì đáng ngại. Nếu để uống chút gì lành lạnh, ngay cả chút thời gian cũng qua nỗi, thật sống qua mùa hè ”.

Bạch Lam Tôn đại phu đồng ý thì mới yên tâm. Tôn đại phu hẳn là hiểu nhiều hơn nàng.

Ngụy La sạp hóng mắt trong chốc lát, Triệu Giới từ bên ngoài về, nàng đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Triệu Giới phất tay cho Bạch Lam và Kim Lũ lui xuống, sạp, đẩy tóc mái lộn xộn trán

Ngụy La, dùng ngón cái lau nhẹ mồ hôi trán nàng.

Hôm nay lúc lâm triều Sùng Trinh Hoàng đế nhắc chuyện lập trữ nữa, lúc đại thần dị nghị Triệu Giới, nhưng giờ sớm mai danh ẩn tích. Có nhiều đường ngoài đột nhiên chuyện ngoài ý , nhiều thần tử bỏ túi tiền riêng Sùng Trinh Hoàng đế tra , nhiều trí sĩ chủ động hồi hương, nguyên nhân trong đó, đến tột cùng là bút tích của ai, đều ngầm hiểu.

triều còn bất kỳ ai dị nghị gì, chỉ Thụy Thân Vương phản bác vài lời, nhưng cũng Hoàng đế đè xuống.

Chuyện lập trữ cứ thế định , chờ Lễ bộ chọn ngày , Đại lý tự chiêu thư tuyên bố lập Tĩnh Vương Triệu Giới thái tử. Sùng Trinh Hoàng đế tuyên bố bãi triều, ở mặt gọi Triệu Giới Ngự thư phòng, chuyện cần thương nghị, cũng tỏ rõ ý coi trọng.

Thụy Thân Vương trong Hàm Nguyên Điện, ánh mắt lạnh lùng, lâu mới phất tay áo rời khỏi điện.

Sắc mặt Triệu Chương cũng lắm, quả đ.ấ.m trong tay áo nắm chặt , đuổi theo bước chân của Thụy Thân Vương, cùng rời .

Sùng Trinh Hoàng đế với Triệu Giới vài chuyện chính sự ở Giang Nam, hỏi cái của , đó còn việc gì nữa liền phất tay áo cho lui xuống.

Trước khi Triệu Giới rời , Sùng Trinh Hoàng đế để bút tuyên nhỏ xuống, trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên than thở : “Đợi ngươi đăng cơ, trẫm và mẫu hậu ngươi sẽ rời khỏi Thịnh kinh thành, khắp đại giang nam bắc, đôi phu thê nhàn nhã”.

Triệu Giới khựng , cũng gì, sải bước rời .

Ngụy La động tĩnh của Triệu Giới đánh thức, nàng mở mắt thấy đang xuất thần, nhịn quơ quơ tay mặt hỏi: “Chàng đang nghĩ gì thế?”

Đôi mắt đen của Triệu Giới giật giật, cầm ngón tay ú ú của nàng, cong môi : “Nghĩ coi hài tử của chúng là nam nữ”.

Ngụy La : “Nghịch ngợm như hẳn là con trai. Huống gì nữ nhi ăn lạt, lúc thích ăn mơ chua chát ”. thật vì Ngụy La thích nhi tử, nàng chỉ suy đoán thôi.

Trong lòng Ngụy La thích nữ nhi nhiều hơn, đều nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của mẫu , nàng cũng một áo bông nhỏ.

Triệu Giới mỉm : “Hôm qua nghĩ kỹ tên hài tử, nàng một chút ?” Ngụy La hào hứng: “Chàng ”.

Triệu Giới : “Nếu là nhi tử tên chỉ độc một chữ , ý là hòa thuận vui vẻ. Nếu là nữ nhi thì gọi , thời gian thấm thoát ”. Ngụy La, bóp bóp gương mặt tròn nhỏ nhắn của nàng hỏi: “Nàng thấy thế nào?”

Ngụy La suy nghĩ một lát, cảm thấy hai tên tệ: “Chàng thương lượng với Bệ hạ ?” Triệu Giới : “Bản vương đặt tên cho hài tử của , thương lượng với ông ?”

Tên của hoàng tôn sự cho phép của Hoàng đế, nhưng Triệu Giới lớn lối như cũng ngày một ngày hai, chắc hẳn Sùng Trinh Hoàng đế cũng hết cách với . Ngụy La gật đầu : “Hai tên tệ, cứ quyết định như ”.

Thương lượng xong chính sự, Triệu Giới đưa tay ôm Ngụy La, nhiều ngày thiết với nàng, lúc chỉ cùng nàng mật một chút. Nào tiểu cô nương lẩn còn nhanh hơn thỏ, bộ dáng e sợ tránh kịp, nàng cau mày : “Trời nóng lắm, cách xa một chút, đừng dựa ”. Lúc nàng nhớ tới gì đó, quanh : “ đuổi Kim Lũ và Bạch Lam , quạt cho , khó trách cảm thấy nóng…”

Ngụy La sợ nóng, Triệu Giới rõ. Chỉ là tiểu cô nương phản ứng như thật khiến Triệu Giới thương tâm, sắc mặt cũng quá .

Triệu Giới nắm lấy cổ tay mảnh mai của Ngụy La, cúi dễ dàng áp nàng , dù bận vẫn ung dung quan sát nàng, hỏi: “Kêu tránh xa một chút hử?”

Ngụy La rụt cổ, cho dù lúc nàng cảm thấy thật nóng cũng dám lên tiếng nữa.

Triệu Giới cúi đầu cắn cổ nàng, nhẹ nhàng gặm nuốt, giọng ngày càng trầm thấp: ”A La, nàng mấy tháng nhịn vất vả”

Vì đứa nhỏ trong bụng Ngụy La, hơn tám tháng Triệu Giới chạm nàng, thật là nhớ vô cùng. Tay Triệu Giới dò trong áo Ngụy La, cầm lấy bánh bao trắng của nàng, tiết chế tức giận cắn mấy cái. cũng dám dùng sức quá nhiều, chỉ là thể Ngụy La mềm mại, thế nhưng vẫn để dấu răng nhàn nhạt. Ngụy La nũng nịu kêu đau, liền ngậm trong miệng, dỗ dành nàng thật .

Ngụy La vặn vẹo uốn éo thể, yên lòng : “ , hài tử sắp sinh , đại phu ba tháng cuối …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-332.html.]

Tất nhiên Triệu Giới còn nhớ lời dặn, chân chính chạm nàng, chỉ ăn cho đỡ thèm thôi. Chỉ chốc lát , giàn hoa bồ đào chỉ thấy tiếng nghẹn ngào tinh tế.

Xung quanh giàn hoa dùng màn che lấp, thấy rõ khung cảnh bên trong, chỉ thể lờ mờ thấy hai bóng . Triệu Giới ôm Ngụy La lòng, vùi đầu n.g.ự.c nàng. Ngụy La vươn tay đẩy , lẽ là cắn đau, nàng khẽ kêu một tiếng.

Rất lâu , Triệu Giới mới bất mãn hỏi: “Sao sữa?”

Ngụy La thở hổn hển, nếu sợ hài tử thương, nàng thật đá xuống giường: “Sinh xong hài tử mới , còn sinh , ở …” một nửa, Ngụy La đỏ mặt, nghẹn lời nữa.

Triệu Giới lưu luyến chốc lát, đó xoay ôm Ngụy La từ phía , đầu áp tai nàng nặng nề thở dốc. Đợi bình phục , chậm chạp với Ngụy La: “Chờ nàng sinh xong hài tử, xem thu thập nàng thế nào”.

Hàng mi dài của Ngụy La run rẩy, lên tiếng.

*** *** ***

Càng gần tới ngày lâm bồn, cảm xúc của Ngụy La càng khẩn trương.

Triệu Giới tìm một bà đỡ nổi danh nhất Thịnh Kinh thành cho Ngụy La, để bọn họ tạm thời ở trong Phủ Tĩnh Vương, một khi Ngụy La bất kỳ tình huống gì, chỉ cần kêu bọn họ liền tới.

, tâm trạng Ngụy La vẫn hoảng loạn, cả ngày lẫn đêm đều yên. Hài tử còn sinh , nàng tự dọa c.h.ế.t .

Ngày hôm đó Ngụy La mang bánh tới thư phòng cho Triệu Giới, cổ tay nàng vô ý đụng phần đầu của bàn gỗ, vòng ngọc vì thế mà nứt đôi rơi xuống hai nơi mặt đất. Ngụy La kinh ngạc vòng tay, nàng sững hồi lâu cũng nhúc nhích.

Triệu Giới kéo nàng tới bên cạnh , lệnh Chu Cảnh đem hai mảnh vòng dọn dẹp, đó Ngụy La : “Nhìn nàng tự hù bản , tập trung ?” xoa xoa thùy tai Ngụy La, trấn an nàng, cũng là trấn an chính : “ , bản vương ở đây, nàng sẽ hết’’.

Ngụy La Triệu Giới, gật gật đầu, bò lên hai chân , ôm cổ : “Thiếp chút sợ hãi… Thiếp cũng tại như , thể là vì thai đầu kinh nghiệm, trong lòng lúc nào cũng lo lắng bất an, cái gì cũng yên lòng”.

Triệu Giới cọ cọ cái mũi nàng : “Là nàng tự hù dọa chính ”. Ngụy La sờ sờ mũi, thầm nghĩ lẽ đúng là .

mà nàng trong lòng Triệu Giới bao lâu, Dương Hạo nóng vội yên từ ngoài chạy , thần sắc hớt hải, ngay cả lễ nghi cũng bất chấp: “Điện hạ, xong , Bảo Hòa Điện bốc cháy, Hoàng hậu nương nương đang tụng kinh trong đó!”

Sắc mặt Triệu Giới đổi, tâm Ngụy La cũng rơi “lộp bộp” theo.

Triệu Giới lập tức lên, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ? Mẫu hậu ?”

Dương Hạo : “Tình hình cụ thể thuộc hạ cũng , chỉ Hoàng hậu nương nương hiện vẫn đang vây trong Bảo Hòa Điện, còn cứu ”.

Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khó coi, cất bước ngoài: “Chuẩn ngựa!” Ngụy La vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay Triệu Giới : “Thiếp cũng ”.

Ngàn tính vạn tính bằng trời tính. Ngụy La cho rằng Triệu Giới xếp quanh Bảo Hòa Điện thì đời thể tránh việc Trần Hoàng hậu nhóm lửa tự thiêu, nghĩ tới bà còn một bước . Lời của bà cửa Khánh Hi Cung, Ngụy La lờ mờ nhận đúng lắm, Trần Hoàng hậu giống như còn gì ràng buộc bà nữa, nàng chút yên tâm mới hỏi thăm Triệu Giới, an bài thỏa đáng nàng mới yên tâm hơn chút. mà… vẫn chỗ hổng ?

Triệu Giới xoa mặt nàng: “A La, thể nàng bất tiện, vẫn nên ở trong phủ chờ tin tức của thì hơn. Ngoan, thấy nàng cũng xảy chuyện ngoài ý ”.

Ngụy La kiên trì : “Thiếp giúp đỡ gì, nhưng mẫu hậu gặp nguy hiểm, thể ở chỗ . Đại ca ca, mang ”.

Triệu Giới rũ mắt xuống nàng. Rất nhanh, liền kêu Dương Hạo: “ chuẩn xe ngựa”. Đây cũng là thỏa hiệp.

Xe ngựa bay nhanh cung, Ngụy La và Triệu Giới còn tới Bảo Hòa Điện, thấy khói lửa bốc lên, lửa cháy ngập trời, cơ hồ nhiễm đỏ nửa bầu trời. Sắc mặt Triệu Giới khó coi tới dọa , đôi môi mỏng mím thành một đường. thật vất vả mới chạy tới chỗ Bảo Hòa Điện, chỗ đó biến thành một biển lửa, ngọn lửa l.i.ế.m láp lấy chính điện, hừng hực bừng cháy khiến lòng sợ hãi, dám tùy tiện tới.

Thị vệ và cung nhân bưng những thùng nước tới dập lửa, thần sắc vội vàng qua Triệu Giới và Ngụy La, lúc cũng bất chấp lễ tiết, dập lửa vẫn quan trọng hơn.

Ngụy La giương mắt Đế vương mặc thường phục màu tím bầm thêu tứ long, Sùng Trinh Hoàng đế nhúc nhích Bảo Hòa điện mặt, cánh tay rũ xuống một bên khẽ run rẩy.

Chắc hẳn ông cũng đoán sẽ chuyện ngày hôm nay.

Sùng Trinh Hoàng đế vốn cho rằng cuối cùng sẽ một ngày ông thể khiến Trần Hoàng hậu đổi, ông sẽ từ từ bù đắp cho bà, bà sẽ tha thứ cho ông. Thậm chí Sùng Trinh Hoàng đế còn mặc sức tưởng tượng tương lai Triệu Giới chỗ của ông , ông sẽ dẫn Vãn Vãn thăm thú nhiều chỗ, xem núi Nga Mi, xem đầm nhật nguyệt, khắp đại giang nam bắc, một đôi nhàn vân dã hạc là một đôi phu thê cộng vãn lộc xa bình thường. Ông cũng thể ngờ , Trần Hoàng hậu nhẫn tâm như , ngay cả một cơ hội cuối cùng cũng lưu cho ông, một bước.

thể nào!

Ông thể để bà như !

Giữa bọn họ là một đường vòng thật xa, càng đến gần càng cách xa, bây giờ đến cuối cùng vòng qua , ông còn nhiều chuyện với bà, bà thể c.h.ế.t như ? Sùng Trinh Hoàng đế giống như đột nhiên tỉnh ngộ, đoạt lấy thùng nước của thị vệ bên cạnh, giờ thùng gỗ lên xối lên từ đầu tới đuôi, chút do dự chạy Bảo Hòa Điện.

Người xung quanh đều dọa tới choáng váng, đợi tới lúc bọn họ hồn, Trữ công công thất kinh ôm lấy chân Hoàng đế: “Bệ hạ, ngài gì? Ngài vạn nên vọng động, cứu Hoàng hậu nương nương, chừng một lát nữa liền cứu , ngài ngàn vạn thể !”

Cung nhân lưng ông quỳ rạp đất, trong miệng hô to: “Bệ hạ nghĩ !”

Sùng Trinh Hoàng đế văng Trữ công công , nghiến răng nghiến lợi : “Vãn vãn còn ở bên trong, bảo trẫm thể đợi ngoài ! Yên lặng cho trẫm! Ta là ngôi cửu ngũ chí tôn, sẽ dễ dàng c.h.ế.t như ”. xong ông dừng , Triệu Giới cách đó xa, ánh mắt phức tạp: “Vạn nhất trẫm gì ngoài ý , liền truyền ngôi cho Tĩnh Vương, trẫm lo lắng chính vụ”.

Mọi bi thương hô to: “Bệ hạ!”

Ánh mắt Triệu Giới trầm xuống, tay giấu trong tay áo khẩn trương siết chặt thành nắm đấm. Sùng Trinh Hoàng đế để ý tới bọn họ, xoay dứt khoát trong biển lửa.

Thế lửa rào rạt, cây cột xà nhà rớt xuống nhiều, mặt là khói dày cuồn cuộn, cơ hồ thể thấy rõ đường mặt. Ngoài thị vệ ở trong cung, Triệu Giới cũng phái nhiều cứu, nhưng kết quả, thậm chí vài lửa nuốt, trở thành vong hồn trong biển lửa. Triệu Chỉ Khanh khàn khàn gọi: “Vãn Vãn, nàng ở chỗ nào!”

*** *** ***

Mọi đều ngoài Bảo Hòa Điện chờ đợi.

Ngụy La khẩn trương nắm lấy tay áo Triệu Giới, gì đó trào lên cổ họng nàng. Mới đầu bụng nàng chỉ đau, nàng cho là rằng vì bản quá mức căng thẳng nên mới như thế, nhưng đau đớn càng lúc càng kịch liệt, khiến nàng cách nào lờ nó .

Gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La trắng bệch, luống cuống gọi Triệu Giới một tiếng. Triệu Giới thấy sắc mặt nàng , vội vàng bế nàng lên: “A La, nàng ?” Ngụy La vịn lấy tà áo Triệu Giới, chậm rãi : “Thiếp, hình như sinh…”

Loading...