TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-02-17 07:45:12
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trữ công công theo bóng lưng Hoàng đế, chỉ đành theo. Ông còn tưởng Đế hậu cũng chỉ như những đôi phu thê bình thường khác, tương kính như tân, cử án tề mi, nhưng chuyện hôm nay khiến ông đổi cái . Hoàng đế quan tâm Hoàng hậu chứ, thật là quan tâm Hoàng hậu tới tận xương tủy, vì Hoàng hậu thậm chí ngay cả tính mạng cũng cần, thử hỏi đời bao nhiêu Hoàng đế thể như thế?
Đừng là Đế vương, cho dù là dân chúng bình thường cũng khó ai tình thâm ý trọng như . Nghĩ như thế, hình tượng Sùng Trinh Hoàng đế trong lòng Trữ công công to lớn thêm vài phần.
Ở Thiên điện, Sùng Trinh Hoàng đế tới đầu giường, về phía Trần Hoàng hậu vẫn còn tỉnh .
Bà đổi xiêm y, giường nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, tóc đen tán loạn phủ đệm giường màu đỏ như tảo biển. Nếu bà vẫn còn thở, chỉ sợ khiến cho khác tưởng rằng bà còn nữa.
Sùng Trinh Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Hoàng hậu, để nó tựa trán ông, cổ họng giống như sỏi đá chặn ngang, nên lời. Ông nhớ tới cảnh tượng lúc xông đám cháy, Trần Hoàng hậu lẳng lặng bồ đoàn, cũng nhắm mắt như , giống như hỏa hoạn xung quanh chẳng liên quan gì tới bà, bà đếm xỉa tới, gì ràng buộc bà thế gian . Thân thể Sùng Trinh Hoàng đế khẽ run, từ trong cổ họng tràn một tiếng nghẹn ngào, đau khổ hối hận. Ông bà suy nghĩ từ bao giờ, trận hỏa hoạn hẳn là dự tính từ lâu, bà sớm quyết định, là ông cưỡng chế đoạt bà từ Diêm Vương điện.
Vãn Vãn, ông đáng để tha thứ đến ? Vì bà quyết tuyệt như , một chút tưởng niệm cũng lưu ?
Sùng Trinh Hoàng đế ngẩng đầu, Trần Hoàng hậu vẫn tỉnh, kìm lòng nổi đưa tay chạm mặt bà. Hoàng đế lẳng lặng bà, lâu, chậm rãi cúi đầu, vùi mặt trong tay Trần Hoàng hậu: “thật xin …” Giọng ông khàn khàn, chắc vì hít ít khói bụi, “Vãn Vãn, trẫm với nàng”.
Hàng mi Trần Hoàng hậu run rẩy, vẫn tỉnh .
Sùng Trinh Hoàng đế bên giường vài lời, chính ông cũng thương, tiện đây quá lâu, lâu liền Trữ công công khuyên về. Trước khi Hoàng đế vài lời, thần sắc nghiêm nghị dặn dò cung tỳ trong điện chăm sóc Hoàng hậu nương nương, bất kỳ sơ suất gì.
Sùng Trinh Hoàng đế rời lâu, Trần Hoàng hậu giường từ từ mở mắt.
Từ lúc Triệu Chỉ Khanh ở đầu giường, bà tỉnh , nhưng mở mắt, là vì đối diện với ông thế nào. Lúc Trần Hoàng hậu hôn mê cũng từng mất ý thức, mơ hồ nhớ chuyện gì xảy , cũng là ai bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu ngoài. Sùng Trinh Hoàng đế sẽ đích cứu bà, chuyện đúng là ngoài dự đoán, bà vốn tưởng loại như ông, chỉ để ý tới ngôi vị Hoàng đế và quyền thế, những bên cạnh đều cũng mà cũng chẳng . ngờ bản bà vẫn chiếm một chỗ trong lòng ông. Chính vì như thế, Trần Hoàng hậu mới nên đối mặt với Sùng Trinh Hoàng đế thế nào.
ngờ rằng sẽ ông tiếng xin .
Lúc Triệu Chỉ Khanh còn trẻ, kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa còn phận bày ở đó, ông một câu xin còn khó hơn so với lên trời. Hôm nay ngờ bà giả bộ ngủ, thể một tiếng xin .
Trần Hoàng hậu mở to hai mắt, ong bướm đuổi hoa màn, lâu mới hồn. Trần Hoàng hậu gọi một cung nữ tới hỏi: “Tình hình trong cung bây giờ thế nào?”
Động tĩnh trong cung lớn như , dường như ai chuyện. Cung tỳ : “Bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc Bảo Hòa Điện bốc cháy, tổn thất tương đối nghiêm trọng, ngay cả Điện Kim Thân gần đó cũng thiêu hủy…” Cung tỳ tiếp: “Tĩnh Vương Phi động thai khí, lúc đang sinh nở ở Điện Chiêu Dương, Tĩnh Vương đang ở bên đó”.
Trần Hoàng hậu kinh ngạc, vội vàng kêu lên: “A La sinh?” Sau đó bà hỏi: “Tình hình , hài tử đời ?”
Cung nữ lắc đầu : “Còn , Tĩnh Vương Phi còn sinh xong…”
*** *** ***
Điện Chiêu Dương Hai canh giờ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-334.html.]
Bên trong phòng lượn lờ khí lạnh, hai bà đỡ chia ở đầu giường và cuối giường, khuyên dỗ Ngụy La dùng sức. Tóc mai của Ngụy La mồ hôi thấm ướt, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lúc chẳng còn sức lực, kêu tiếng, chỉ còn tiếng hít thở nhỏ. Hàng mi thật dài của nàng rũ xuống, che đôi mắt đen láy, giống như con búp bê dày vò, ngay cả chút khí lực mở mắt cũng .
Ngụy La cảm thấy mệnh xui như chứ, đau quá, nàng sinh nữa. nàng cảm thấy cam lòng, tới nước , chẳng lẽ còn thể nghẹn trở về ? Đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, chống ánh mắt của bà đỡ, giọng vì gào thét mà chút khàn khàn: “Triệu Giới ?”
Nàng đau tới mức ngay cả tên cũng gọi đầy đủ . Bà đỡ liếc Tĩnh Vương mặt xanh mét một bên, bà đút cho Ngụy La miếng nhân sâm để nàng ngậm, : “Vương phi, ngài cắn miếng nhân sâm lấy sức, ngàn vạn thể để còn sức lực, hài tử vẫn còn ở trong bụng ngài…”
Triệu Giới ở đầu giường ảnh hưởng tới bà đẻ, nên họ cả gan thỉnh qua một bên. Kể từ lúc Ngụy La khó sinh, vẻ mặt vẫn như , khiến trong phòng sinh càng thấy sợ hãi.
Ngụy La đau tới rơi nước mắt, những giọt nước mắt to treo hàng mi thật dài, bộ dáng đáng thương khiến khác đau lòng. Nàng : “Ngươi gọi đến đây”.
Bà đỡ , đang mở miệng gọi, Triệu Giới như cây đao lao tới ở đầu giường, gắt gao nắm tay Ngụy La. Triệu Giới đẩy tóc ướt của Ngụy La hai bên, gương mặt mới nãy còn hung ác bây giờ dịu dàng hơn: “A La, kiên trì một chút nữa, hài tử liền sinh ”.
Ngụy La nghẹn ngào: “Đau quá, sinh nữa”.
Triệu Giới xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng chút bất đắc dĩ: “Sao sinh một nửa sinh nữa? Nàng ngoan, dùng thêm chút sức, ở đây với nàng, chỗ nào cũng ”.
Ngụy La còn gì đó, nhưng bụng truyền tới đau nhức kịch liệt, nàng kêu đau một tiếng, nắm lấy tay Triệu Giới, cầm tay đưa lên miệng cắn.
Bà đỡ thấy vội vàng tới đầu giường, khích lệ Ngụy La dùng sức, hài từ liền thể sinh .
Ngụy La đau tới mức cắn c.h.ặ.t t.a.y Triệu Giới, chắc là quyết định, hít một thật sâu, đem tất cả sức lực đều dồn xuống hạ , liều mạng đẩy hài tử trong bụng xuất thế ngoài. Trong miệng nàng nếm mùi m.á.u tươi, nhưng ngay cả mắt Triệu Giới cũng chẳng thèm chớp một tý, chứ đừng kêu đau. Ngụy La xuất thần, chỉ cảm thấy thể buông lỏng, bà đỡ ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Sinh, sinh!”
Ngụy La mệt mỏi từ từ nhắm mắt , nàng thầm nghĩ may là sinh , nếu nữa, nàng sẽ đau chết. Triệu Giới lấy khăn tay Ngụy La lau mồ hồi, đôi mắt vẫn rời khỏi nàng.
Bà đỡ vỗ vỗ nhẹ m.ô.n.g hài tử, hài tử lên “ô oa” vang dội. Bà đỡ ôm đứa nhỏ tới một bên lau sạch, đó mới dùng tả lót bọc , ôm tới mặt Triệu Giới và Ngụy La: “Vương gia, Vương phi”.
Cuối cùng Triệu Giới ngẩng đầu, hỏi: “Nhi tử là nữ nhi?”
Bà đỡ : “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi, là tiểu thế tử”.
trách lăn qua lăn lâu như , hóa là nhi tử. Ngụy La kêu bà đỡ ôm hài tử tới, nghiêng đầu thoáng qua, kinh ngạc hỏi: “Sao như ?”
Bà đỡ sững sờ, đó : “Hài tử đời, phần lớn là bộ dạng . Đợi mấy ngày nữa nảy nở thì sẽ dễ ”. Mẫu ghét bỏ hài tử , là đầu tiên bà thấy đó.
Triệu Giới nhận lấy tả lót từ trong tay bà đỡ, kêu bà lui xuống. là một đại nam nhân, ôm hài tử trông buồn , hóa đôi tay quen nắm đao kiếm cũng thể dịu dàng ôm lấy nhi tử của . Triệu Giới cúi đầu tiểu tử, Ngụy La, đó cầm tay Ngụy La : “Giống nàng”.
Khóe miệng Ngụy La cong xuống, thầm nghĩ nàng như .
Gương mặt đứa nhỏ hồng hồng, thật nhiều nếp nhăn, hiển nhiên là một con khỉ nhỏ lông. Ngụy La lời, bởi vì nàng mệt mỏi tới ngất .