TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-02-10 09:45:58
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những lời nhiều thâm ý ẩn trong đó, nàng cố ý nhắc tới mặt , là tâm tư Ngụy La khó xử. Nếu Ngụy La giải thích , khác sẽ tưởng nàng và Lý Tụng quan hệ riêng. Việc đối với một khuê nữ, với một cô nương còn xuất giá mà , là việc vô cùng hủy hoại danh dự.
Ngụy La , liếc Ngụy Tranh, lời hàm ý dạy bảo: “Ngũ bình thường ở trong phòng, chẳng , tỷ dù với cũng cơ hội”.
Sắc mặt Ngụy Tranh liền biến, lường phản quân: “Muội là…”
Cái gì gọi là trở về phòng? Nàng chỉ là thường xuyên Ngân Hạnh Viên mà thôi, mà từ trong miệng Ngụy La , giống như nàng là thiếu kiềm chế bằng! Ngụy Tranh phản bác, nghĩ tới địa vị lúng túng của mẫu ở Phủ Anh Quốc Công, tiện mở miệng, chỉ đành miễn cưỡng một tiếng: “Muội là Tam phòng tìm Tam tỷ, hai ngày nay theo tỷ học thêu phượng và mẫu đơn, học quá chuyên tâm, mới thường ở trong phòng”.
Ngụy La mỉm .
Giải thích chính là che giấu, đạo lý Ngụy Tranh hiểu ?
Phải chuyện năm đó của A La và Lý Tụng tạo chấn động nhỏ, chỉ Ngụy Tranh tầm eo hẹp, đến nay mới rõ chuyện gì xảy . Triệu Chương cao giọng một tiếng, êm tai: “… Chính là đẩy A Tụng xuống nước ? Nghe đợt đó bệnh nhiều ngày”.
Ngụy La Lý Tụng, nụ trong veo: “Là Lý thế tử tự nguyện, ?” Lý Tụng hừ một tiếng, đầu nàng.
Vừa đúng lúc tiểu nhị đẩy tấm bình phong, bưng món ăn đặt khay son . Ngoại trừ những món gọi, trong lâu cũng tặng hai món điểm tâm: bánh tuyết và bánh ngọt phù dung. Bánh tuyết là loại điểm tâm dùng gạo nếp nấu thành, ngoại hình tròn tròn, như một cái bánh bao nhỏ, bên trong chủ yếu là mứt hoa quả, ăn ngọt mềm, các cô nương yêu thích. Phỉ Thúy Lâu vì cho món ăn mắt, bên bánh gạo nếp còn để vài hạt đậu đỏ nho nhỏ, sắc đỏ thẫm càng tôn thêm viên tuyết cầu , bộ dáng tinh xảo đáng yêu, tựa như… Đĩa điểm tâm vặn bày ở mặt Lý Tụng, cúi đầu liền thể thấy, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên đỏ bừng, liên tục ho khan.
Triệu Chương nghi ngờ hỏi: “A Tụng, thoải mái ?”
Lý Tụng che miệng, xua tay, cật lực khống chế bản Ngụy La. trong đầu tự chủ hiện lên mấy hình ảnh kiều diễm, bữa cơm ăn cũng yên lòng, đần độn vô vị. Gò má trắng nõn mịn màng của Ngụy La thỉnh thoảng xâm nhập tầm mắt của , lộ sương mù mỏng manh, lúm đồng tiền động lòng , nhiễu loạn suy nghĩ của . Sau cùng Lý Tụng buông đũa, lên, cứng rắn : “Ta ngoài dạo một chút”.
Ngồi tiếp nữa sẽ thất thố.
Lý Tụng ngoài nhã gian, gió ngoài thổi lạnh, thanh tỉnh hơn nhiều.
Nhất định là trong phòng đốt lửa quá nóng, cháy luôn não , nếu cũng sẽ khác thường như thế!
*** *** ***
Trong nhã gian, Triệu Chương cùng Tống Huy trò chuyện thật vui.
Hắn vốn dĩ cận với Phủ Trung Nghĩa Bá, cũng thường lui tới với Tống Huy. Gần đây Tống Huy bận rộn học bài chuẩn cho kỳ thi, hai lâu cũng gặp mặt. Bây giờ khó cơ hội tụ họp, tất nhiên là nhiều chuyện để .
Triệu Chương cố ý chuyện với Thường Hoằng, thế nhưng tính tình Thường Hoằng quái gở, quen liền chẳng phản ứng. Hôm nay còn nể mặt phận Ngũ hoàng tử, khách khí vài lời, nhiều hơn cái gì. Triệu Chương cũng coi như rộng lượng, so đo với , thậm chí còn mời đầu xuân cùng ngoài thành săn bắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-90.html.]
Đại Lương tập tục như , hậu duệ quý tộc ở Thành Thịnh Kinh đều thích đầu xuân Trường Tầm Sơn ngoài thành săn bắn, hai ngày một đêm, ai săn nhiều con mồi nhất, nặng nhất, liền là dũng xuất sắc nhất. Các thiếu niên huyết khí sôi trào, đều thích dùng phương thức thế để biểu hiện thực lực của , loại chuyện vặt từng cực thịnh một thời gian, lưu truyền tới hôm nay.
Thường Hoằng vô ý cự tuyệt: “Ta …”
Triệu Chương ngắt lời : “Ngũ công tử cũng đừng vội từ chối, chờ ngày đó gần tới, sai tới quý phủ hỏi , lúc đó quyết định cũng muộn”.
Thường Hoằng suy nghĩ một chút, gật đầu miễn cưỡng đáp ứng.
Dùng qua bữa tối, lúc bọn họ từ Phỉ Thúy Lâu , vặn đang đốt pháo hoa hồ thành Nam. Tia lửa vọt lên trung, bang bang nổ, nở rộ ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi nửa bầu trời đêm. Ngụy La ung dung ở lầu, ánh lửa chiếu mặt nàng, sáng tối luân chuyển, biến ảo nhiều vẻ. Giống như nàng , trăm loại gương mặt, trong chốc lát thiên chân khả ái, trong chốc lát xảo trá tùy hứng, trong chốc lát ngoan độc âm u… Lý Tụng cau mày, dời tầm mắt.
Tống Huy đem Ngụy La, Ngụy Tranh và Thường Hoằng tới cổng Phủ Anh Quốc Công, đưa mắt bọn họ phủ xong, lúc mới cưỡi ngựa xoay rời .
Hắn lâu, trong bóng đêm cưỡi ngựa . Trang phục màu đen, hình cường tráng, đúng là Dương Hạo.
Hắn cửa chính Phủ Anh Quốc Công, xem phương hướng Tống Huy rời , kẹp chặt bụng ngựa hô “Giá” biến mất trong bóng đêm.
Cùng lúc đó, Phủ Tĩnh Vương.
Triệu Giới mới từ Tân Châu trở , một là dùng cả hai năm. Hoàng Hà vỡ đê, cuốn theo mười một thị trấn ở hai bên bờ sông, tình hình thiên tai nghiêm trọng, tạo nên cảnh dân chúng lầm than. Hắn là lúc ôn dịch tràn lan, trị ôn dịch liền hơn nửa năm, đó còn xây dựng bờ sông, gia cố đê điều, mỗi ngày đều là việc quấn , bất tri bất giác ở Tân Châu thời gian dài như . Hiện thời tình hình coi như xử lý xong, cuối cùng cũng thể hồi kinh báo cáo công tác. Vốn nghĩ thể trở Nguyên Tiêu, nghĩ tới còn về tới, đường gặp một trận tuyết bão tuyết, trễ nãi hành trình, mới về trong phủ.
Trong thành đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa nổ liên hồi, đem náo nhiệt ầm ĩ phủ lên bóng đêm.
Hắn áo bào bằng gấm màu tím nhạt, mặc áo choàng, cửa chính. Ở Tân Châu luyện hai năm, mặt mày thâm trầm hơn so với lúc thiếu niên, giống như một con sông, sâu dò tới đáy. Có điều khí chất đổi, vẫn tự phụ trong trẻo lạnh lùng, giàu tuấn lãng.
Một đang mặt , đúng là Dương Hạo mới xuất hiện ở Phủ Anh Quốc Công.
Dương Hạo chắp tay đem chuyện mới chứng kiến với : “Tứ tiểu thư xuất môn với công tử Tống Huy, đường ngẫu nhiên gặp Thế tử Nhữ Dương Vương và Ngũ Hoàng tử, đó ở Phỉ Thúy Lâu chừng một canh giờ. Thuộc hạ luôn theo phía , tận mắt Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, mới trở về bẩm báo”.
Triệu Giới cũng lên tiếng, đồng tử đen láy thâm thúy.
Hắn chắp tay, nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn sinh động của Ngụy La, bên môi thoáng cong lên nụ hài hòa. Lúc rời nàng mới mười một tuổi, bây giờ chắc lớn hơn, trưởng thành bộ dáng thế nào?
Dương Hạo dừng một chút, chần chờ : “Điện hạ?” Triệu Giới mở mắt, ý bảo mở miệng.
Dương Hạo nhắm mắt : “Thế tử Nhữ Dương Vương… ở bên đường… ôm Tứ tiểu thư…” Nụ vui vẻ bên môi Triệu Giới biến mất, ánh mắt dần lạnh xuống.