Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 40
    Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:18:25
    Lượt xem: 38 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Khụ khụ khụ.”
Giang Ái Linh đỏ bừng cả mặt.
Mọi theo ánh mắt của cô , thấy Lý Thâm bế Tiểu Bảo xuất hiện ở cửa.
Lý Tam Hoành thấy Lý Thâm mặt mày lạnh tanh, nhớ những lời vợ buông , trong lòng thầm lo hai thấy hết ?
Lý Tam Hoành thấp thỏm yên, là con út trong nhà, nếu hỏi , sợ nhất nhà là ai, là cha Lý, cũng là cả Lý Đại Bân, mà chính là hai Lý Thâm.
Chẳng còn cách nào khác, đều là những trận đòn nhớ đời mà .
Cái thời , trong cảnh thông thường, con trai cả thường là đứa cha đặt nhiều kỳ vọng nhất, con trai út là đứa cưng chiều nhất, còn đứa con giữa thì thường cha bỏ qua.
Gà Mái Leo Núi
Nhà họ Lý họ cũng chẳng ngoại lệ.
Anh cả Lý Đại Bân từ nhỏ ông bà Lý trọng vọng, nên tính tình hiền lành, hiểu chuyện. Lý Tam Hoành là con út, ông bà Lý yêu thương nhất, bởi mà tính cách phần tinh nghịch.
Mà hai so với cả và mà , phần cha ngó lơ hơn, nên tính tình khá thờ ơ, gây sự đ.á.n.h lộn, hễ việc gì cũng dùng nắm đ.ấ.m mà giải quyết, chẳng bao giờ chịu phí lời, hung hăng khó ưa.
Lý Tam Hoành khi đó còn nhỏ hiểu, bởi vì quá thèm thuồng, chú lén trộm hai đồng bạc của mua đồ ăn vặt. Hai đồng bạc, thời đó là một khoản tiền hề nhỏ. Sau khi tiêu hết, chú bắt đầu hoảng sợ, bèn chối bay chối biến trách nhiệm.
Cũng đầu chú chuyện , nhưng giờ chú đều đổ vấy lên đầu cả hoặc mấy cô em gái. Trùng hợp , hôm đó các chị em khác đều vắng nhà, chỉ hai của chú ở nhà.
Thế là chú liền đổ vấy cho hai tội trộm cắp. Kết quả, hai đ.á.n.h chú một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t ngay mặt cha , khiến chú ré lên. Cha ở bên cạnh tuy run rẩy can ngăn, nhưng đó cũng chẳng dám hé răng trách mắng hai lấy nửa lời.
Từ đó, chú mới , hai mới thực sự là " lớn" trong nhà, ngay cả cha cũng kiêng dè vài phần.
Từ đây, chú luôn ám ảnh, còn dám trêu chọc hai nữa, cũng dám những chuyện đổ oan giá họa tương tự nữa.
Lúc , Lý Tam Hoành sợ hai sẽ vì mấy lời con vợ mà xắn tay áo lên cho một trận đòn, chú vội vàng bật dậy, :
"Anh hai , lời con đàn bà điên khùng , đừng chấp nhặt gì. Anh vĩnh viễn đều là hai của em!"
Lý Thâm khẽ nhếch khóe môi, hỏi ngược : "Chú cũng trách chị hai chú chia cá cho Thiết Trụ ư?"
"Đâu !" Lý Tam Hoành vội vàng phủ nhận: "Cá do chị hai bắt , chị cho ai thì cho đó, em vui lòng chứ?"
Bộ dạng nịnh hót của Lý Tam Hoành khiến Giang Ái Linh hận tới nghiến răng ken két. Chồng của cô hèn nhát đến ? Ngay cả đòi cái quyền lợi đáng hưởng cho con trai cũng dám.
Giang Ái Linh bất mãn, gân cổ : "Anh hai , Tam Hoành đúng, cá chị hai bắt , chị cho ai thì cho đó, chúng em tư cách can thiệp sâu . mà một điều em vẫn cứ thắc mắc mãi."
Giang Ái Linh phớt lờ Lý Tam Hoành liên tục nháy mắt hiệu cho cô , chiều đòi công bằng:
"Tuy chúng riêng, nhưng suy cho cùng vẫn là một nhà mà? Chị hai bắt nhiều cá như thế, ngay cả ngoài như Hà Vệ Đông, Hà Phú Quý cũng thể cho, mà thể chia cho cháu ruột của một phần ư? Lẽ nào đối với chị hai mà , đứa cháu Thiết Trụ còn chẳng bằng ngoài ?"
Lý Thâm đáp thẳng câu hỏi của Giang Ái Linh, mà sang Lý Thiết Trụ, ánh mắt lạnh: "Cậu chuyện ho gì, còn toẹt cho ?"
Mọi đều sững sờ, ánh mắt đổ dồn Lý Thiết Trụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-40.html.]
Lý Thiết Trụ nhận thấy ánh mắt của , trong lòng chột , vội vã lẩn lưng .
Nhị Bảo nhanh nhảu, lập tức hét lên: "Là họ ức h.i.ế.p chúng con, giành cá của Vượng Tài, còn chịu xin , cho nên con mới cho cá cho !"
" xin !" Lý Thiết Trụ , cãi nanh nạnh: " bác hai vẫn cho cá."
"Anh là đó mới xin !" Nhị Bảo tức giận : "Hơn nữa em , thành tâm xin em với trai, Tiểu Bảo còn Vượng Tài nữa. Nếu bọn em chịu chấp nhận lời xin , mới sẽ cho cá. Anh còn đẩy em và Vượng Tài xuống mương, nên em mới chấp nhận lời xin của , hừ!"
Mẹ Lý hoảng hốt, vội vàng sải bước tới kéo Nhị Bảo kiểm tra: "Rơi xuống mương ư? Có thương ? Cho bà xem nào."
"Bà ơi, con thương ạ." Nhị Bảo trấn an bà, nhưng vẫn bĩu môi vui, mách tội: "Bà ơi, họ ức h.i.ế.p chúng con."
Nghe thấy bé thương, Lý thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt Lý Thiết Trụ thì tràn đầy vẻ thất vọng.
Tình thế bỗng chốc xoay chuyển ngược , Lý Tam Hoành tức điên lên, túm lấy Lý Thiết Trụ, giáng cho thằng bé mấy cái bạt tai: "Cái thằng khốn kiếp , ai cho mày cái gan ức h.i.ế.p các em họ? Còn đẩy xuống mương nữa chứ, xem tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày thì thôi!"
Lý Thiết Trụ la oai oái, thê thảm.
Sắc mặt Giang Ái Linh chợt trắng bệch: “Lý Tam Hoành, gì thế? Không chỉ là chuyện đùa con trẻ ? Ai lúc nhỏ mà chẳng trải qua những chuyện như ? Có đáng to chuyện đến thế ? Dừng tay, đừng đ.á.n.h nữa, Lý Tam Hoành, sắp đ.á.n.h c.h.ế.t Thiết Trụ ! Nó là con trai của đó!”
Ở mặt cả, Lý Tam Hoành nào dám dừng tay? Lỡ như cả hả giận, trực tiếp xốc Lý Thiết Trụ lên đ.á.n.h cho một trận nên , đó mới là thật sự đ.á.n.h c.h.ế.t Lý Thiết Trụ.
Rõ ràng đang bảo vệ Thiết Trụ, con đàn bà thối ngu đến ?
Lý Tam Hoành đ.á.n.h Lý Thiết Trụ một trận nên , đó xin Lý Thâm và Nhị Bảo. Giang Ái Linh lau nước mắt kéo Lý Thiết Trụ về phòng, chuyện mới coi như tạm kết thúc.
Lý Thâm cực kỳ hài lòng, tán thưởng xoa đầu thằng hai nhà , với Lý: “Mẹ, với cha tối nay ghé chỗ con ăn cơm nhé.”
“Hả?” Mẹ Lý còn đang vì hiểu lầm Thẩm Y Y mà chút hổ thẹn, ngại ngùng : “Cha ở nhà ăn là , trong nhà nấu xong cơm .”
“Bà ơi, con bới xong cơm , còn nhiều cá ngon, bà với ông tới mà.” Nhị Bảo kéo tay của Lý, kéo bà ngoài.
Tiểu Bảo hóng náo nhiệt, líu lo: “Bà ơi, ăn cơm!”
“Được thôi…”
Mẹ Lý sợ cháu trai ngã, vội vàng bước theo nó hai bước, vẫn còn do dự: “Ông nội của các cháu còn về.”
Cha Lý ở nhà, ông tới chỗ bí thư thôn bàn bạc công chuyện gì đó. Vừa về, cửa, thấy đang đến , ông nghi hoặc hỏi: “Sao ?”
“Ông ơi, con gọi ông nội và bà nội tới nhà chúng con ăn cơm ạ!” Nhị Bảo lên kéo tay ông nội.
Cha Lý chần chừ như Lý, Thẩm Y Y mời, thấy Lý Thâm cũng đang ở nhà, bèn theo Nhị Bảo.
Chồng cũng , Lý còn do dự cũng đành theo.
Giang Ái Linh đang ở trong phòng an ủi Lý Thiết Trụ, tức đến mức nghẹn họng.
