Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 407
    Cập nhật lúc: 2025-10-12 16:01:51
    Lượt xem: 8 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Mai vẫn lỡ chuyến xe, Thẩm Y Y mời cô ở ăn cơm. Sau bữa cơm, cô và Lý Thâm sẽ đưa cô về.
Hoàng Mai từ chối.
Quả nhiên, bữa cơm, Lý Thâm và Thẩm Y Y đưa cô về.
Sau chuyện thì suốt một thời gian dài nhà họ Lâm còn dám tác oai tác quái nữa.
Kỳ thi đại học ngày càng đến gần. Thẩm Y Y còn dẫn Nhị Bảo chơi bóng, mua rau, ngoài giải trí nữa. Nhị Bảo tâm ý vùi đầu việc học.
Nhờ lúc Thẩm Y Y giúp thả lỏng tinh thần, nên bây giờ tuy áp lực nhưng tâm lý cũng định hơn nhiều.
Chỉ là bầu khí trong nhà cũng trở nên căng thẳng, đều cố gắng năng, việc thật nhẹ nhàng nhất thể. Ban ngày, cha Lý và Lý đưa Khoái Khoái và Lạc Lạc tiệm điện thoại công cộng bên ngoài. Tiểu Bối và Tiểu Bảo cũng phiền trai học bài. Ngay cả những như Chu Phong Thu, Trần Cường đến chơi cũng nỡ chuyện lớn tiếng.
Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng nhận sự căng thẳng . Mỗi ngày, đợi Nhị Bảo tan học thì sẽ lái xe chở Nhị Bảo qua căn hộ nhỏ gần Đại học Bắc Kinh để gian riêng tập trung.
Trong cảnh căng thẳng như thế cũng sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Bảo. Cậu bé học hành nghiêm túc hơn hẳn. Cậu bé đang học lớp năm , đến tháng chín là lên cấp hai. Giáo d.ụ.c bắt buộc phổ cập, nên vẫn trải qua kỳ thi đầu .
Thẩm Y Y vui, hỏi Tiểu Bảo học thêm , Tiểu Bảo thẳng thừng từ chối, “Mẹ, con mà, thi cấp hai thì gì đáng ngại ạ? hai thì , kỳ thi đại học của cực kỳ quan trọng. Nếu thi đậu nhè thì hổ c.h.ế.t !”
“…” Thẩm Y Y bật , trêu chọc: “Anh hai con yếu đuối đến mức đó!”
Tuy khả năng tiếp thu bài của Nhị Bảo cao nhưng bé cứng cỏi, kiên cường. Tuy sẽ lúc nổi nóng nhưng thấy bé nhè bao giờ.
“Được , .” Tiểu Bảo đành chịu thua . Mẹ lúc bênh vực con cái, chẳng vui khi ai đó em chúng nó, ngay cả khi chúng nó tự về cũng xong. “Anh hai yếu đuối, là con yếu đuối!”
Thẩm Y Y chọc , giả vờ nghiêm nghị: “Còn mau về học bài?”
Tiểu Bảo hì hì hai tiếng, chạy về nhà học bài.
Hai tháng , Nhị Bảo bước kỳ thi đại học.
Lúc thi môn cuối cùng, Thẩm Y Y, Lý Thâm và cả nhà cùng đợi bên ngoài. Sau một hồi ngóng đợi, cuối cùng họ cũng thấy Nhị Bảo bước từ cổng trường thi.
“Anh hai!” Tiểu Bảo và Tiểu Bối cũng thấy Nhị Bảo, lớn tiếng gọi . Nhị Bảo thấy bọn họ, tạm biệt bạn học vui mừng chạy đến, tiện tay đưa hộp bút cho Đại Bảo.
Động tác của vô cùng thuần thục, tựa như Đại Bảo cả của mà là một đứa sai vặt . Bởi vì thi đại học, trong nhà đều chiều theo cả, đặc biệt là trong hai ngày thi , hầu hạ cứ như hoàng thượng .
Chỉ là quên, thi đại học xong !
Đại Bảo nhận lấy hộp bút mà lạnh lùng nheo mắt . Nhị Bảo thấy cả lề mề cầm lấy hộp bút thì ngẩng đầu lên . Vừa chạm ánh mắt của cả, giật , nhanh chóng thu hộp bút, đẩy tay Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tránh kịp, đành nhận lấy cái túi bút mà Nhị Bảo dúi tay, nghiến răng trong lòng. Cậu ước gì sinh hai, để xem cái tên đó còn thể lấy cái cớ "lớn tuổi" để bắt nạt !
Màn tương tác đầy kịch tính của ba em Thẩm Y Y thu tầm mắt, cô buồn tức. Cô khẽ đẩy Tiểu Bối đang cạnh chân một cái. Cô bé liền ôm bó hoa hướng dương to hơn cả , lon ton đưa cho hai, giọng trẻ con trong trẻo vang lên: "Chúc mừng thành xuất sắc kì thi đại học!"
Nhị Bảo, một "trai thẳng" chính hiệu, tuy trong lòng mừng rơn khi nhận bó hoa to đùng, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ: "Anh con gái, tặng hoa cho gì? Có thằng út bày trò ? Chắc chắn ! Chỉ nó mới ẻo lả, yếu đuối như con gái !"
Tiểu Bảo ngớ , oan ức cực độ.
Thẩm Y Y cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.
Thấy Nhị Bảo dù miệng chê nhưng tay vẫn giữ khư khư bó hoa, Lý Thâm, Đại Bảo và Tiểu Bảo liền cùng vươn tay định giật . Nhị Bảo linh hoạt xoay , hét lùi: "Đùa thôi, đùa thôi mà! Đã tặng con thì là của con! Cảm... Ái da!"
Cậu cha cùng cả mỗi huých một cái. Tiểu Bảo cũng nhào góp vui, nhưng Nhị Bảo trừng mắt .
"Được , , thôi loạn !" Thẩm Y Y vẫn luôn chú ý sắc mặt Nhị Bảo. Thấy chẳng chút buồn bã nào, ngược tinh thần còn phơi phới, cô đoán chắc thi tệ nên thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng can ngăn mấy bố con tinh nghịch .
Lý Thâm liền kéo cô về phía chiếc xe đang đậu.
Nhị Bảo vẫn đang đợi bố hỏi han về kì thi của , thấy cả hai rời thì khó hiểu mặt. Cậu hỏi cả của : "Tại bố hỏi xem em thi thế nào?"
"Bởi vì thi xong , hỏi cũng chẳng còn ý nghĩa gì." Tiểu Bảo xong liền bỏ , thèm chờ đợi.
Đại Bảo chỉ liếc một cái thờ ơ cũng rời khỏi.
Nhị Bảo: "..." Cậu Tiểu Bối vẫn , thầm nghĩ, chắc em gái vô tâm đến thế , nhỉ?
"Anh ơi, uống nước." Tiểu Bối cầm bình nước cá nhân nhỏ xinh của đưa cho Nhị Bảo.
Nhị Bảo cảm động rớt nước mắt: " là chỉ Tiểu Bối thương !" Uống cạn nước xong, ôm hoa, dắt Tiểu Bối lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-407.html.]
Do đám đông quá lớn nên xe vẫn kẹt cứng giữa sân trường, thể lăn bánh. Trong lúc vô tình, Nhị Bảo liếc sang hướng khác, chợt thoáng thấy vài bóng quen, buột miệng: "Lâm Gia Đống, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân?"
Thẩm Y Y cũng theo, thấy Lâm Gia Đống đang dẫn theo Lâm Gia Hân và Lâm Gia Lạc lách qua dòng . Lâm Gia Đống đầu với vẻ mặt u ám, từ khi chân què, khuôn mặt lúc nào cũng ủ dột.
Phía là Lâm Gia Lạc, vẫn luôn hớn hở, nhưng bước của bé gì đó sai sai. Thẩm Y Y kỹ một lúc mới nhận khi , tay bé đung đưa với biên độ bất thường.
Nghe cú tay của cô khiến xương bé nứt, bó bột hơn một tháng.
"Lâm Gia Hân trông thật đáng thương." Nhị Bảo bỗng nhiên : "Hai trai đều tít phía , chẳng thèm chờ em chút nào!"
Thẩm Y Y lời của Nhị Bảo kéo về thực tại, đưa mắt thẳng về phía Lâm Gia Hân. Lâm Gia Hân vẫn cúi gằm mặt như khi. Vì dòng quá đông, cô bé chen lấn, đẩy lùi, tụt xa tít so với Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc.
Hai em Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc rằng Lâm Gia Hân bỏ phía đang hoang mang, hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng hai . Cô bé trông thật nhỏ bé và bất lực.
Thoạt thì đáng thương thật, nhưng một khi trở nên hung ác thì cô bé chẳng kém cạnh ai . Thẩm Y Y thầm nghĩ.
Cô thấy Nhị Bảo tiếp lời: "Lúc thi, em chỉ mang theo một cây bút, đến cả bút mực cũng , mượn của con đấy!"
"Mượn của con?" Thẩm Y Y thế thì bất ngờ.
“ ạ.” Nhị Bảo đáp: “Cậu bảo chỉ đúng một cây bút, mà cho tiền mua, nên hỏi con thể cho mượn .”
Thẩm Y Y sững . Cô nhớ rằng trong tiểu thuyết, Dương Dĩnh đối xử với Lâm Gia Hân hề bằng cách đối xử với Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc. Giờ đây điều kiện kinh tế nhà họ còn như trong truyện, nhưng đến cả mua cây bút cho con gái thi đại học cũng nỡ ?
Hay vì tay Lâm Gia Lạc đang thương, ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của nên họ càng hỗ trợ việc Lâm Gia Hân thi?
Lý Thâm Nhị Bảo qua kính chiếu hậu: “Vậy con cho mượn ?”
“Vâng, con cho mượn ạ.” Khi , Nhị Bảo còn nhướn mày đầy vẻ tự hào: “Con còn cho mượn tận hai cây cơ. Dù thì con cũng mang nhiều bút lắm, dùng xuể.”
Lý Thâm và Thẩm Y Y: “…” Không ngờ con hào phóng đến ?
Thẩm Y Y cũng rõ Lâm Gia Hân thật sự bút chỉ là giả vờ. một điều cô chắc chắn: Lâm Gia Hân chẳng hề ý .
Không cô cố tình nghĩ về Lâm Gia Hân, Thẩm Y Y thích tự cho là hơn . Chỉ là cô chút hiểu về cách Lâm Gia Hân đối đãi với khác, nên mới dám khẳng định như .
Hơn nữa, chính mắt Lâm Gia Hân thấy bọn họ đ.á.n.h Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc tối hôm đó, cả vụ Dương Dĩnh nữa, cô bé chắc chắn hận bọn họ đến tận xương tủy. Cho dù cô bé thật sự bút, thì cũng sẽ bao giờ mượn của con kẻ thù.
Thẩm Y Y nghĩ đến đây thì cảm thấy bực bội trong lòng. là lì lợm như keo ch.ó .
Tuy Nhị Bảo lờ mờ nhà ân oán với nhà họ Lâm nhưng hề cụ thể, càng hiểu rõ tính tình của Lâm Gia Hân. Trong mắt , Lâm Gia Hân là một cô bé đáng thương nhà họ Lâm ghẻ lạnh, và việc là một hành động .
Thẩm Y Y phủ nhận hành động của con, nhưng vì động cơ trong sáng của Lâm Gia Hân, cô vẫn cần nhắc nhở một chút.
Gà Mái Leo Núi
“Nhị Bảo.” Thẩm Y Y thở dài một , gọi luôn cả bọn Đại Bảo: “Cả bọn Đại Bảo nữa.”
“Sao thế ạ?” Bọn Nhị Bảo chen lấn đẩy . Giờ cả ba đứa lớn, đặc biệt Đại Bảo và Nhị Bảo hình cao lớn, khiến khoang ghế trở nên chật chội. Nhị Bảo bèn bế Tiểu Bối lên, tình hình mới tạm lắng.
“Các con chúng xung đột với nhà họ Lâm đúng ?” Thẩm Y Y hỏi.
“Bọn họ ức h.i.ế.p ?” Nhị Bảo ngẩng đầu, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ sẵn sàng đối đầu.
Bọn trẻ mặt tại hiện trường vụ việc ở nhà Dương Phương Mai. Sau , chúng chỉ thoáng qua về việc bố xử lý chuyện tuyệt vời thế nào. Vì gia đình chịu thiệt thòi gì, nên bọn trẻ cũng chẳng lý do gì để hành động.
Thế nhưng, sự dạy dỗ của Lý Thâm và Thẩm Y Y, chúng luôn bảo bọc và che chở. Vậy nên, nếu nhà họ Lâm dám ức h.i.ế.p cha chúng, bọn trẻ nhất định sẽ ngần ngại lật tung nhà đó lên.
Thẩm Y Y vui, nhưng vẫn phủ nhận: “Không .”
“Vậy .” Nhị Bảo vung nắm đ.ấ.m nhỏ, hùng hổ tuyên bố: “Nếu bọn họ thật sự dám ức h.i.ế.p , cứ với con, con sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t bọn chúng!”
“Nói với con nữa, con cùng.” Giọng Đại Bảo lạnh tanh, nhưng lời vô cùng rành mạch.
“Con con con, còn con nữa!” Tiểu Bảo cam lòng yếu thế, cũng vội chen .
“Còn Tiểu Bối, Tiểu Bối cũng nữa!” Tiểu Bối cũng vội vàng giơ tay bé xíu của .
“Tiểu Bối thì đừng .” Nhị Bảo với vẻ quan tâm nhưng giọng ghét bỏ: “Em bé quá, yếu quá, em thì bọn bảo vệ em nữa!”
“Không, em cũng !” Tiểu Bối kiên trì , bé con bèn vén tay áo lên, giọng non nớt cất lên đầy kiên quyết: “Tiểu Bối lớn mà, đ.á.n.h !”
— Dù bắp tay trắng mịn của cô bé chẳng lấy một chút cơ bắp nào.
