Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:42:58
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, khi chiếc xe tiến đến gần hơn, họ thấy Nhị Bảo hạ cửa sổ xuống và hào hứng vẫy tay chào .
"Nhị Bảo! Nhị Bảo kìa!" Mọi reo hò, tụ tập quanh chiếc xe, tay bắt mặt mừng đón Nhị Bảo xuống.
"Nhị Bảo , ngóng bọn cháu về đến sốt ruột cả đấy, còn cứ ngỡ bọn cháu gặp chuyện gì cơ!"
"Xí xí xí, gặp chuyện gì mà là chuyện chứ! Ý là gặp chuyện mà! Đỗ đại học , còn là trường danh giá nữa chứ, ha ha ha! Nhị Bảo , trường của cháu với trường của và cháu, trường nào xịn hơn thế?"
"Trường nào thì trường, đằng nào cũng là trường bà bao giờ mơ tới !"
" hỏi bà mà bà chen mồm ? chỉ hỏi bâng quơ thôi. Bà cứ như thi đậu bằng!"
"Thôi thôi thôi, , đừng cãi nữa! Đốt pháo thôi!"
"Phải đấy đấy, đốt pháo thôi, pháo chuẩn xong hết ?"
Giữa tiếng pháo nổ giòn giã lách tách, hai cha con nhà họ Lương cũng lái xe về. Còn Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Thẩm Vũ Hiên thì vây quanh, đưa đến đại sảnh thờ tổ tiên.
Mọi thứ chuẩn đấy, Nhị Bảo chỉ cần dâng hương cúng bái tổ tiên là xong.
Dâng hương xong xuôi, bữa tiệc ăn mừng liền bắt đầu. Nhị Bảo, với tư cách là nhân vật chính, dân làng kéo hỏi thăm đủ điều, cả ngày gần như lúc nào ngơi nghỉ.
Mặc dù Tiểu Bảo nhân vật chính, nhưng bé cũng chẳng thoát . Cậu kéo hỏi han đủ thứ về cuộc sống ở Bắc Kinh.
"Tiểu Bảo, cháu ở Bắc Kinh thế nào ?"
"Tiểu Bảo , sức khoẻ ông bà cháu thế nào ? Có thích ứng với cuộc sống ở thủ đô ?"
"Tiểu Bảo , năm và cháu nghiệp ? Có nghiệp xong sẽ ở thủ đô luôn, về quê nữa ?"
Gà Mái Leo Núi
"Tiểu Bảo , cha và cô con hợp tác ăn ở tận Bắc Kinh, phất lên trông thấy, còn mua mấy căn nhà to đúng ?"
"Cháu Tiểu Bảo , năm nay cháu cũng lên cấp hai nhỉ? Học hành thế nào ? Có thi mấy trường đại học danh tiếng ?"
... Những câu hỏi cứ thế tuôn dứt!
Nhị Bảo thông minh, chuyện đấy, rành mạch lưu loát, khiến những mặt dù hiểu rõ ngọn ngành nhưng cũng ngầm hiểu rằng cuộc sống hiện tại của nhà họ Lý đúng là đang cực kỳ phát đạt.
Giang Ái Linh dĩ nhiên bỏ lỡ bữa tiệc thịnh soạn mà chẳng tốn một đồng . Kề bên cô là Giang Uyển Nhu.
Dù hai chị em từng nảy sinh xích mích và toan tính cá nhân, nhưng hai năm qua, một vì chồng chí tiến thủ, hôn nhân lục đục; một thì cuộc sống chật vật, chồng bỏ rơi, khiến họ dần thương cảm lẫn , cùng như thế.
Hôm nay là ngày vui, chẳng mấy ai để ý đến hai họ, nên cả hai tìm một góc khuất tự ăn.
Đã lâu lắm Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu ăn thịt thoải mái đến . Giang Uyển Nhu còn khá giữ kẽ hình tượng, ăn uống cũng lịch sự hơn. Riêng Giang Ái Linh thì chẳng màng gì, cứ thế vồ vập ngấu nghiến, trông hệt như ma đói đầu thai.
Giang Uyển Nhu khe khẽ nhắc: "Chị ơi, chị ăn chậm thôi, chồng chị và Thẩm Y Y ở đây thì sẽ chẳng ai đuổi chị , cẩn thận kẻo nghẹn mất."
"Ngon quá mất!" Giang Ái Linh thốt lên, miệng vẫn còn nhồm nhoàm. Mãi đến khi thỏa mãn cơn thèm, động tác của cô mới chậm . Vừa ăn cơm, cô liếc về phía Nhị Bảo đang vây quanh cách đó xa, giọng đầy sự ghen tị giấu nổi: "Không nhà cái thằng hai kiếp tu bao nhiêu phúc đức, mà cả nhà ai cũng là học cao thế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-416.html.]
Giang Uyển Nhu cũng đưa mắt qua, trong lòng nghĩ đến Thẩm Y Y, khuôn mặt thoáng nét u tối, khẽ nhếch môi khẩy một tiếng: "Có lẽ là đó!"
Có lẽ kiếp Thẩm Y Y thật sự tích lũy nhiều phúc đức, nên kiếp cô mới hơn cô , xuất hơn cô , ngoại hình hơn cô , còn cưới đàn ông giỏi giang hơn cô ...
Giang Uyển Nhu nghĩ đến việc Lâm Gia Đông lừa cô ly hôn để trở về thành phố, rằng sẽ , sẽ đón cô và con trai lên , nét mặt Giang Uyển Nhu càng thêm vài phần u ám, nặng trĩu.
Giang Ái Linh để tâm đến vẻ mặt của Giang Uyển Nhu, cô Hà Chiêu Đệ đang hăng hái lo liệu chuyện tiệc tùng, khinh thường : "Chả hiểu chị dâu của chị thích thú cái gì, thà cho ngoài còn hơn đưa chị đến Bắc Kinh, mà còn hăm hở giúp đỡ việc... Hừ, chị thì ngu ngốc như !"
Nói đoạn, cô cũng quên dặn dò Giang Uyển Nhu: "Ăn nhiều , bữa ăn miễn phí thế đừng mà bỏ phí. Ăn xong chúng gói ghém mang về nhà một ít, để dành mai ăn!"
"Ừm!" Giang Uyển Nhu ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng cô khỏi trào dâng nỗi xót xa, cay đắng. Cô ngờ ngày rơi cảnh tham lam từng chút của hời từ Thẩm Y Y như .
Mãi cho đến tối mịt, mới dần giải tán, chỉ còn vài cô chú, vài lớn tuổi ở giúp thu dọn đồ đạc.
Vương Yến cũng là một trong đó. Cô về phía Nhị Bảo, con trai Hà Vệ Đông của cô và vài đứa nhỏ khác đang trò chuyện cùng bé. Cô tìm một cơ hội thích hợp, lặng lẽ bước tới.
Hà Vệ Đông thắc mắc hỏi Nhị Bảo về chuyện thi đại học: "Không quân nhân ? Sao bây giờ thi đại học ?"
"Chẳng vì tớ đủ tuổi ? Vào trường quân đội, tớ sẽ trải nghiệm cuộc sống của một lính thực thụ, hơn nữa, còn thể giúp ích cho việc thăng cấp, phát triển nữa, nên tớ mới thi đại học," Nhị Bảo thản nhiên , như thể chuyện đỗ đại học chỉ là chuyện thường ngày ở huyện.
Tiểu Bảo đang giúp họ dọn dẹp, hai thế thì thầm trợn tròn mắt.
"Thật á?" Hà Vệ Đông thất vọng mặt, " điểm của tớ thì đủ để đại học ..."
Trước đó, bọn họ từng hẹn ước cùng nghĩa vụ quân sự.
"Vậy thì nên học hành chăm chỉ ," Nhị Bảo .
Hà Vệ Đông hậm hực, "Tớ cũng chứ, nhưng tớ hợp mấy vụ học hành đấy!"
"Được , , thôi ," Nhị Bảo xoa dịu, "Vậy thì nghiệp cấp ba xong đăng ký nghĩa vụ quân sự . Năm nay mười sáu, nghiệp cấp hai, học thêm hai năm cấp ba nữa là tròn mười tám tuổi. Còn mấy chuyện thăng cấp gì đó, khoan hãy bận tâm vội."
Buổi trưa, Giang Ái Linh cất kỹ nhiều thịt mang về nhà. Thấy giải tán, bà lén chạy ngoài, xem còn hôi gì , vặn thấy lời Nhị Bảo .
Ngay lập tức bà khịt mũi một cái rõ to: "Nhị Bảo , cháu cứ nhẹ bẫng nhỉ. Suất nhập ngũ nhiều , chắc đến lượt nó ."
Vương Yến đang hóng chuyện cạnh đó, nhíu mày, định mắng Giang Ái Linh vài câu thì Nhị Bảo lên tiếng.
"Chuyện thì đơn giản thôi," Nhị Bảo đáp, "Cậu lớn của cháu là sĩ quan quân đội mà. Đến lúc đó, cháu sẽ nhờ một bức thư giới thiệu."
Giang Ái Linh mặt tối sầm , lẩm bẩm c.h.ử.i thề về nhà, ngay cả hứng thú định "cướp" thêm chút đồ cũng tan biến.
Vương Yến khịt mũi, liếc Giang Ái Linh một cái, sang Nhị Bảo, mặt mày tươi rói ngay lập tức. Cô lo lắng đầy mong đợi hỏi: "Nhị Bảo , cháu thật đấy chứ? Cậu lớn của cháu thật sự thể thư giới thiệu cho thằng Vệ Đông nhà cô ?"
"Cô yên tâm ạ, cháu sẽ tìm giúp nó một lá thư giới thiệu," Nhị Bảo khẳng định.
Mặc dù thế là để chọc tức Giang Ái Linh, nhưng Hà Vệ Đông là em của mà. Chuyện Nhị Bảo thư giới thiệu cho Hà Vệ Đông là thật, nhưng cũng cần phiền đến lớn vội. Dù cũng hỏi qua lớn xem việc gây bất tiện cho .
Dù cũng còn tận hai năm nữa. Đợi đến khi Nhị Bảo trường quân đội , sẽ nhiều mối quan hệ và đường thuận tiện hơn, đến lúc đó cũng muộn.