Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 417

Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:43:00
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhị Bảo , thì cô cảm ơn cháu nhiều lắm nhé! Vệ Đông, con còn mau cảm ơn Nhị Bảo ?" Vương Yến vội vàng hiệu cho Hà Vệ Đông, bà vui đến mức miệng toe toét tận mang tai. Ban đầu bà chỉ tìm Nhị Bảo để hỏi thăm tin tức của Thẩm Y Y, ai dè gặp bất ngờ ngoài mong đợi .

"Anh em trọng nghĩa khí mà!" Hà Vệ Đông lập tức khoác vai Nhị Bảo, "Cảm ơn nhé!"

Nhị Bảo chút khách sáo gạt tay bạn , "Đừng vội mừng như thế. Nếu thể đáp ứng yêu cầu, cho dù thư giới thiệu cũng . Hai năm tới lo mà luyện tập chăm chỉ , chiến hữu!"

Hà Vệ Đông chọc tức, liền hét lên: "Cậu coi thường ai đấy? Tớ cho , bây giờ chắc đ.á.n.h bại tớ !"

Nhị Bảo khinh khỉnh: "Vậy thử một trận xem nào?"

"Thử thì thử!" Hà Vệ Đông hề cam chịu, nhưng ngay giây "thưởng" cho một cái cốc đầu.

"So cái gì mà so? Trước giờ còn đ.á.n.h đủ ?" Vương Yến véo tai Hà Vệ Đông, "Nhị Bảo thật mà mày còn chấp nhận! lượng sức là gì!"

Hà Vệ Đông phụng phịu, trừng mắt cãi : "Thật con con ruột , Nhị Bảo mới là con ruột đó! Tụi con bế nhầm đúng ?"

"Hừ, mong đúng là bế nhầm cơ đấy! con thử mà hỏi xem nhà họ Lý với thím hai Thẩm của con thèm nhận con !" Vương Yến véo tai thằng bé.

Hà Vệ Đông: "..." ré lên một tiếng, vội vàng cầu xin tha thứ.

Thẩm Vũ Hiên vô thức sờ sờ vành tai , với Tiểu Bảo: "So thì ông bà ngoại của cháu còn hiền hơn nhiều!"

Tiểu Bảo: "Cậu nhỏ ơi, đầu gối hết đau ?"

Đau chứ!

Lông mày Thẩm Vũ Hiên khẽ nhíu . Đau ư? Đương nhiên đau thật, mà là đau lòng!

Thẩm Vũ Hiên trừng mắt Tiểu Bảo, thằng bé nhắc đúng chuyện chứ?

Tiểu Bảo khúc khích.

Sau khi Vương Yến giáo huấn Hà Vệ Đông một trận xong, cô chợt sang hỏi: "Nhị Bảo, Tiểu Bảo, cả nhỏ nữa, chỗ ở bên của mấy đứa chắc dọn xong nhỉ? Tối nay ngủ ở ? Có qua nhà cô ?"

Vương Yến vốn mối quan hệ khá với Thẩm Y Y, thích chuyện trò, nên đương nhiên cô rõ giữa Thẩm Y Y và Hà Chiêu Đệ chút bất hòa.

chắc Hà Chiêu Đệ giúp Nhị Bảo dọn dẹp nhà cửa , nên sợ ba cháu chỗ trú chân. Vì thế, cô mới nảy ý mời họ về nhà ở tạm.

Hà Chiêu Đệ , sắc mặt chợt hiện lên vẻ lo lắng. Môi cô mấp máy, chẳng gì.

Đại Hoa cũng trở về. Khi Nhị Bảo đỗ đại học, cô bé mừng như trúng , cả ngày hôm nay tất bật phụ giúp tiếp khách. Giờ đang dọn dẹp thứ, Vương Yến , cô vội đáp: "Cô ơi, cần ạ. Con với dọn dẹp xong nhà Nhị Bảo , tối cứ ở nhà là ạ."

"..." Nhị Bảo và Tiểu Bảo bất giác đưa mắt Đại Hoa. Khuôn mặt chị họ vẫn y như cũ, nhưng cả hai cảm giác cô khác hẳn so với .

Chẳng kịp nghĩ xem gì khác, Nhị Bảo lên tiếng: "Vậy chúng cháu xin phép về nhà thôi ạ, cô ơi, bọn cháu phiền cô nữa."

"Thôi ," Vương Yến chút hụt hẫng. Cô mời ba cháu Nhị Bảo về nhà, một phần là để cảm ơn giúp thư giới thiệu, phần khác cũng nhân tiện hỏi thăm tình hình của Thẩm Y Y ở tận Bắc Kinh.

Giờ Nhị Bảo , cô cũng tiện mở lời thêm. Đành đợi ngày mai tìm dịp thích hợp để hỏi . Cô thêm: "Vậy nếu cháu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi cô nhé."

"Vâng ạ!" Nhị Bảo đáp, như sực nhớ điều gì, đầu Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, hình như dặn mang đường về đưa cho cô đúng nhỉ?"

" ạ! Để em lấy!" Tiểu Bảo cũng sực nhớ, liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-417.html.]

Vương Yến ồ lên!

Vương Yến mừng rỡ khôn xiết, cô tin nổi tai , hỏi : "Mẹ cháu đặc biệt dặn dò các cháu mang đường về cho cô ?"

"Vâng ạ," Nhị Bảo đáp, chẳng câu chuyện giữa và Vương Yến liên quan đến đường. Mẹ dặn mang về thì bé cứ thế theo.

Hai gói đường đầy ắp, bên trong nào là đường phèn, đường cát, đủ loại cả.

Vương Yến cầm gói đường lên xem, nhưng chẳng hiểu mấy chữ in bao bì nghĩa là gì. Cô liền hỏi Hà Vệ Đông: "Con trai, chữ con?"

Hà Vệ Đông nghiêng đầu, với ánh mắt bất lực như thể " ơi là ": "Mẹ, đây là tiếng Anh."

"Tiếng Anh ư?" Vương Yến giật , thắc mắc: "Tại đường của in chữ tiếng Anh lên thế nhỉ? Để trông cho sang hơn ?"

"Cô ơi, một vài loại đường trong đây là hàng nhập khẩu ạ," Tiểu Bảo nhắc nhở.

"Đường ngoại—," Vương Yến buột miệng thốt lên, nhận ngay, vội vàng ôm chặt lấy túi đường, liếc xung quanh như sợ khác tranh giành. Sau đó, cô mới ngại ngùng trừ hai tiếng, "Thế thì đắt lắm ? Mẹ cháu bỏ tiền lớn như , cô dám nhận ..."

Khóe miệng Tiểu Bảo giật giật. Đã dám nhận thì cô đừng ôm khư khư thế chứ!

bé cũng khéo léo, cách ăn , "Cô ơi, cô đừng khách sáo như thế. đường đắt một chút, nhưng cháu bảo cô thích ăn đường, mà ở thôn thì mua , nên mua tặng cô một ít để cô nếm thử. Đây là tấm lòng của cháu, cô cứ nhận cho."

Vương Yến Tiểu Bảo dỗ dành mà tươi rói đến tận mang tai, lẩm bẩm : "Cô bảo mà, cháu là tình cảm nhất với cô, dù lên Bắc Kinh hưởng sung sướng vẫn quên cô, đúng là mà, hehe..."

Tiểu Bảo: "..." Ba mấy lời của cô chắc ghen đỏ mắt cho coi!

Vương Yến vui mừng vội vã chạy về nhà, quên bẵng mất cả đứa con trai của .

"Mẹ ơi, đợi con với!" Hà Vệ Đông hét lên, chạy đuổi theo .

Vương Yến như vắt chân lên cổ mà chạy!

Hà Vệ Đông vội vàng tăng tốc đuổi kịp, định ăn một ? Đâu dễ thế!

Giang Ái Linh ở trong nhà vẫn luôn lắng động tĩnh bên ngoài, lẳng lặng lẻn ngoài từ lúc nào, chạy đến chỗ Hà Chiêu Đệ kể lể, "Chị dâu, em chị , nhưng chị xem mà xem, lên Bắc Kinh hưởng thụ sung sướng nhớ đến chị, lúc về mang đường về cũng chẳng cho chị miếng nào. Vậy mà cứ khi nào cần tiền, cần thì lôi chị . Chị thấy thiệt thòi chứ?"

"Em đừng ," Hà Chiêu Đệ mím môi, "Chị chỉ góp chút sức thôi, đưa tiền ..."

Tiền cúng tế tổ tiên và tiền đãi tiệc đều do trong họ ứng , chờ đám Nhị Bảo cầm tiền về trả .

Giang Ái Linh tức nghẹn lời, tức giận đến mức chỉ quát lên, "Vậy thì chị cũng góp sức chứ!"

Hà Chiêu Đệ: "..." Cô bóng lưng Vương Yến, trong lòng quả thực cảm thấy chút mất thăng bằng khi mấy lời Giang Ái Linh.

Giang Ái Linh thấy Hà Chiêu Đệ d.a.o động, đang chuẩn tiếp tục khuyên nhủ thì một giọng dứt khoát vang lên: "Thím ba, thím việc mà đến đây gì? Lại gì gây chuyện với cháu nữa ?"

Giang Ái Linh ngẩng đầu lên, liền thấy Đại Hoa chạy tới, thầm rủa một tiếng.

Hai năm nay Đại Hoa học trường nghề, cũng trải qua những gì, giờ cứ như biến thành con khác hẳn, khí thế ngày càng mạnh mẽ, đến bố còn dám thẳng thừng phê bình.

Gà Mái Leo Núi

Lúc thì thôi, dù phê bình cũng , cô còn vô tư xem trò vui, nhưng cô ngờ hôm nay đến lượt Đại Hoa khiển trách.

Giang Ái Linh cảm thấy trong lòng khó chịu, hét lên: "Đại Hoa, cháu ý gì? Ai đời chuyện kiểu đó? Thím là thím ba của cháu, cháu thể chuyện với thím như ? Cháu..."

 

Loading...