Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 425
    Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:43:08
    Lượt xem: 8 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không nhớ!" Thẩm Y Y buồn đầu , thẳng về phía chồng .
???
Nhị Bảo: "Mẹ, nếu bố uy h.i.ế.p thì chớp mắt !"
"Biến!" Nhị Bảo dứt lời, Lý Thâm mắng tiện chân đá một cái.
"..." Nhị Bảo giận tím mặt nhưng chẳng dám ho he lời nào, chỉ thể một cách oan ức.
Kết quả là, bé chẳng ý bênh vực , mỉm thản nhiên những lời vô tình đến lạnh : "Mẹ , bây giờ chỉ nuôi dạy mấy em bọn con trưởng thành, đó con thích gì thì cứ tự do mà . Còn và bố con sẽ tận hưởng cuộc sống riêng của đôi !"
Nhị Bảo há hốc mồm. Lúc bé bao giờ những lời như thế . Giống như hồi nghỉ hè trai bé đến một viện nghiên cứu nào đó, lo sốt vó, yên. Tại giờ giục bọn họ mau chóng tự lập, gì thì ?
Cậu bé Tiểu Bảo đang cạnh bên, "Tiểu Bảo, em xem quỷ ám đúng ?"
Trong lòng Tiểu Bảo, dù yêu thương bọn họ, nhưng chắc chắn địa vị của mấy em bằng bố . Vì thế, bé cũng chẳng thấy ngạc nhiên khi những lời như .
Cậu bé chẳng chung với ông hai ngốc nghếch , liếc xéo ông hai: "Anh hai, thể tự nhận thức một chút ?"
Nhị Bảo: "..."
Được, bé nữa!
Cậu bé cô như một kẻ phụ bạc, giận dỗi hậm hực theo Tiểu Bảo.
Thẩm Y Y: "..."
Khẽ lắc đầu, cô với Lý Thâm: "Con trai thứ hai của ngây thơ quá."
"Nói nó ngây thơ là đ.á.n.h giá cao nó quá , nó là đứa cứng đầu thì đúng hơn," Lý Thâm trêu chọc .
Thẩm Y Y đ.á.n.h yêu : "Sao thể con trai như ? Anh đừng quên cứng đầu thì cũng là di truyền từ đấy!"
Lý Thâm: "..." Vợ đúng là hai tiêu chuẩn rõ ràng. Vợ thể con trai cô , nhưng khác thì , kể cả khi đó là bố của đứa trẻ.
Anh buông tay chịu thua, vòng tay ôm lấy vợ , trêu ghẹo: "Vợ, em sẽ hưởng thụ thế giới hai ? Là thật ?"
"Còn thể là giả ?" Thẩm Y Y liếc mắt .
Lý Thâm hài lòng, nhưng đồng thời cũng chút kỳ lạ: "Vợ , em những lời cứ thấy lạ lạ thế nào !"
Những gì về vợ cũng giống như cách Nhị Bảo vẫn luôn nghĩ về – một luôn hết mực yêu thương và che chở cho các con. Cô nỡ đánh, chẳng nỡ mắng, phần lớn thời gian đều chiều theo ý của chúng. Chỉ cần xa cách lâu một chút, cô cảm thấy lo lắng bất an, hận thể buộc chúng ở cạnh mới yên lòng. Ngay cả Tiểu Bảo, dù nghĩ bố quan trọng hơn cả , thì Thẩm Y Y cũng từng nặng lời.
Thẩm Y Y thừa nhận, quả thật cô là một như . Vì những bi kịch từ kiếp , mà kiếp cô luôn cảm thấy mắc nợ các con, mang tâm lý bù đắp, kìm lòng mà nuông chiều và bao bọc chúng quá mức.
giờ thì khác , Đại Bảo và Nhị Bảo trưởng thành.
Đại Bảo cũng sắp nghiệp đại học.
Mặc dù Nhị Bảo mới bước chân giảng đường đại học, nhưng trường của bé đặc biệt hơn những nơi khác, lúc nào cũng về nhà. Sau khi nghiệp, sẽ gia nhập quân đội, thời gian ở nhà cũng sẽ ngày càng ít . Cô thể mãi mãi trói buộc con bên .
Gà Mái Leo Núi
Thay vì để con trai cứ canh cánh nỗi lo lắng cho ở nhà nhung nhớ, thà rằng bây giờ cô thẳng với con, rằng dù con ở nhà vẫn sống vui vẻ và hạnh phúc. Có như , Nhị Bảo mới thể yên tâm theo đuổi ước mơ của mà vướng bận bất cứ gánh nặng nào.
Lý Thâm xứng đáng là tri kỷ của Thẩm Y Y. Ngay khi thấy ánh mắt và biểu cảm của cô, cô đang nghĩ gì. Anh âu yếm hôn lên tóc vợ, mang theo chút ghen tỵ trêu chọc: "Vợ , em vì thằng nhóc thối mà suy nghĩ nhiều thật đấy."
Thẩm Y Y gì. Cha yêu thương con cái, vì con cái mà suy nghĩ sâu xa, đó là lẽ thường tình. Nhị Bảo là con trai cô, nếu lo lắng cho con thì còn lo cho ai nữa?
" em sống cuộc sống của hai chúng cũng là thật lòng đấy!" Thẩm Y Y ghé sát tai Lý Thâm, thì thầm với đàn ông vẫn ghen tỵ cả với con trai .
"Thật ?" Lý Thâm chăm chú cô.
"Thật mà!" Thẩm Y Y khẳng định chắc nịch, khẽ nháy mắt. Đùa thôi, cô vẫn ai mới là sẽ cùng cô hết quãng đời còn chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-425.html.]
Lý Thâm lập tức trở nên vui vẻ, rạng rỡ.
Lúc , Nhị Bảo là sinh viên đại học, Tiểu Bảo đang học trung học cơ sở, còn Tiểu Bối thì học tiểu học.
Cùng lúc đó, Cung Thiếu Niên cũng tuyên bố tuyển sinh. Thẩm Y Y nghĩ đến tài năng nghệ thuật bẩm sinh của Tiểu Bối nên đăng ký cho con. Sau khi Tiểu Bảo chuyện , chẳng rõ là cùng em gái chỉ đơn thuần là hóng chuyện, cũng nhao nhao đòi . Thẩm Y Y đành đăng ký luôn cho cả hai em.
Về phần Đại Bảo... Đại Bảo đang trải nghiệm một sự kiện mà đối với chuyên ngành của bé mà là giấc mơ của bao , một vinh dự gì sánh —
Năng lực xuất chúng của bé hiển nhiên lọt mắt xanh của cấp . Họ mời tham gia một dự án mật kéo dài năm năm.
Nếu như cơ hội rơi tay khác, góp mặt trong một dự án tầm cỡ như , cho dù chỉ là những công việc lặt vặt, đó cũng là một chuyện vô cùng vinh dự. Dù dự án thành công thì khi khỏi đó, giá trị bản của tham gia cũng sẽ tăng vọt gấp bội!
Dẫu thì, chọn đó là một sự công nhận tài năng ở mức cao nhất!
Chưa kể Đại Bảo mời với tư cách là một nhân viên nghiên cứu chủ chốt. Thậm chí, nhiều giáo sư trong trường của bé cũng khó lòng đạt tư cách !
Cho nên, Liễu Chí Viễn thể hiểu nổi Đại Bảo đang do dự điều gì!!
Chỉ cần do dự một giây thôi cũng là thể hiện sự thiếu tôn trọng với cơ hội hiếm !!
Đó là thứ mà khác mơ cũng chẳng thấy !!
"Yến Thanh, em còn đang lo lắng điều gì ?" Liễu Chí Viễn chỉ ước gì thể mở toang đầu của Đại Bảo xem rốt cuộc bé đang nghĩ gì. nào dám! Bộ não quan trọng đến mức nếu lỡ gây dù chỉ một chút bất lợi nào, thì đừng là Đại Bảo, ngay cả những vị lãnh đạo mặt ở đây cũng sẽ buông tha cho !
Tất nhiên, ngoài lý do đó, còn bởi vì chính mời tham gia dự án , mà nguyên nhân mời là vì quen thuộc với Đại Bảo. Cấp sợ Đại Bảo quen với cảnh khi tham gia dự án, cần một kiến thức liên quan đến dự án, thiết với bé để hỗ trợ và chăm sóc chu đáo.
Trong lòng Liễu Chí Viễn mừng nên . Mừng là vì ngay cả việc chăm sóc khác cũng là một cơ hội mà ai cũng !
Còn điều khiến dở dở chính là "" cần chăm sóc là bạn học của , nhỏ hơn mấy tuổi, địa vị cao hơn , mà giờ còn đang chần chừ do dự!!
Trời ơi là trời! là g.i.ế.c dao! Sao mà chịu nổi đây chứ!!
" ," Một vị lãnh đạo khác thấy Đại Bảo im lặng quá lâu, liền hùa theo, "Đồng chí Lý Yến Thanh, nếu đồng chí bất kỳ lo lắng nào, xin cứ . Chúng nhất định sẽ tìm cách giúp đỡ đồng chí."
"," Đại Bảo khẽ mở miệng.
Mọi lập tức nín thở, tập trung lắng —
Đại Bảo: " về nhà chào tạm biệt bố ."
Cái gì?
Vị lãnh đạo tưởng nhầm, "Đồng chí gì cơ?"
" về nhà chào tạm biệt bố ," Đại Bảo kiên nhẫn nhắc nữa.
!!!
Mọi đều rõ mồn một!
Loại chuyện quan trọng thế thể cho phép về nhà bàn bạc với gia đình? Bởi vì liên quan đến tính bảo mật cao, bắt buộc áp dụng các biện pháp nghiêm ngặt. Thông thường, chỉ thể để thư hoặc gọi điện thoại báo cho gia đình, tất nhiên thể rõ nguyên nhân thực sự. Nếu nghiêm khắc hơn nữa thì đến lời tạm biệt cũng phép , chuyện về nhà thong thả bàn bạc với bố cơ chứ?
"Đồng chí Lý Yến Thanh," Vị lãnh đạo rõ ràng chút lúng túng, do dự : "Nếu đồng chí sợ bố lo lắng, chúng thể cử một nhóm lãnh đạo đến để chứng minh sự an của đồng chí với cha , nhưng..."
"Không!" Đại Bảo kiên quyết từ chối. Chuyện nghĩa là bé lẽ sẽ thể về nhà trong vòng năm năm tới, cho nên dù thế nào nữa, bé cũng về nhà gặp bố . " đích chuyện với bố , nếu bố sẽ lo lắng cho ... Các vị cứ yên tâm, sẽ tiết lộ bất cứ điều gì cho bố , và bố cũng sẽ bao giờ để lộ bất cứ thông tin nào."
Vị lãnh đạo khuôn mặt non nớt của bé: "..."
Thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp: "Được , đồng chí Lý Yến Thanh, đồng chí thể về nhà chào tạm biệt bố , nhưng chúng cần giám sát bộ quá trình. Đồng chí nhớ tuyệt đối phép tiết lộ bất kỳ thông tin nào về dự án cho gia đình !"
"Được," Đại Bảo gật đầu đồng ý.
