Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 427
    Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:43:10
    Lượt xem: 7 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Lý Thâm lập tức sa sầm, ánh mắt đầy uy h.i.ế.p cô: "Em già hả?"
"Dù thì ba mươi mấy cũng tin!" Thẩm Y Y cố tình trêu chọc: "Nói em hai mươi tuổi thì ai cũng tin liền!"
Lý Thâm: "..." là cô vợ mặt dày của .
thừa nhận, vợ đúng. Cơ thể hệ thống cải tạo của cô hề dấu hiệu tuổi tác, làn da trắng mịn màng, khuôn mặt xinh vẫn tràn đầy nhựa sống, cô hai mươi tuổi thật sự còn vẻ... quá già. Ngược , ở nông thôn việc kiếm công điểm, bôn ba vất vả khắp nơi vì công việc ăn ở thủ đô. Hiển nhiên, những năm tháng đó in hằn dấu vết thể che giấu của thời gian, khiến sự chênh lệch về vẻ ngoài giữa và vợ ngày càng lộ rõ.
Một cảm giác sốt ruột bỗng ập đến Lý Thâm. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi cô: "Vợ ơi, trong gian của em còn mỹ phẩm dưỡng da chống lão hóa ?"
Thẩm Y Y nhịn , bật thành tiếng, trêu chọc: "Sợ em chê già hả?"
Lý Thâm đặt tay lên ngang hông cô, giọng điệu đầy nguy hiểm nhưng ẩn chứa chút tủi , oán trách khó tả: "Có ?"
"Có chứ, chứ!" Thẩm Y Y thật sự cạn lời với đàn ông , thấy đáng yêu hài hước, nhịn bật . Lý Thâm liếc cô, cô càng thể kìm nén, đến chảy cả nước mắt.
Thật Lý Thâm suy nghĩ nhiều về chuyện .
Đàn ông vốn dĩ trông dễ già, huống chi mấy năm nay, mỗi khi Thẩm Y Y thoa mỹ phẩm dưỡng da, đôi khi cũng tiện tay thoa luôn cho một chút. Những vật phẩm trong gian của cô hiển nhiên thể nghi ngờ về công dụng, dù thể "cải lão đồng" , nhưng hiệu quả thì vẫn rõ rệt. Thật , sự đổi lớn nhất của ở khí chất. Anh trở nên mạnh mẽ, trưởng thành và chững chạc hơn nhiều. Đứng cạnh Thẩm Y Y, dù chút chênh lệch tuổi tác nhưng hề kệch cỡm, ngược còn tạo nên một sự hòa quyện đầy mê hoặc giữa nét mạnh mẽ và dịu dàng.
Về lý do Đại Bảo rời , Lý Thâm, Thẩm Y Y và nhà trường thống nhất một câu trả lời duy nhất: Cậu bé nhà nước cử du học ở nước ngoài!
Còn việc che giấu vết tích, thì nhà trường lo liệu.
Những xung quanh Thẩm Y Y đều tin sái cổ. Thời buổi , việc xuất ngoại là hiếm, huống chi nhà nước cử học. Các hàng xóm đều hâm mộ cực kỳ, luôn miệng ngợi khen Đại Bảo ưu tú và tiền đồ sáng lạn. Vì thế, việc còn kéo theo một đợt ăn phát đạt cho trung tâm dạy học của họ.
Cha Lý, Lý cũng tiếng thơm lây, hết sức tự hào về đứa cháu trai ưu tú . Nhị Bảo, Tiểu Bảo và cả Tiểu Bối cũng . Chỉ là, dù cũng là trong nhà, họ dễ dàng nhận những điều bất thường hơn ngoài. Một chuyện lớn như du học nước ngoài, đó hề bất kỳ động tĩnh dấu hiệu nào, ngay cả một lời từ biệt cũng , thể kỳ lạ ?
với sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho Lý Thâm và Thẩm Y Y, cộng thêm sự sắp xếp khéo léo của cả hai, đặc biệt là khi Đại Bảo gọi điện về một , các ông bà nội và các em mới tin tưởng rằng cháu trai/ trai du học. Chỉ cha Thẩm và Thẩm là dễ qua mặt đến !
Thẩm Y Y đành lòng mượn lời Đại Bảo để hé lộ một ít thông tin, dù rõ cụ thể là gì, nhưng dĩ nhiên cha cô cũng mường tượng phần nào. Họ tự hào, chạnh lòng xót xa, khẽ hỏi con gái và con rể: "Vậy là bao lâu?"
"Năm năm," Lý Thâm tiếp lời ngay.
Năm năm ư!
"Năm năm? Lâu đến ?" Cha Thẩm và Thẩm đồng loạt hít một lạnh.
Gà Mái Leo Núi
"Chẳng ?" Thẩm Y Y thở dài thườn thượt, mặc dù Đại Bảo thằng bé sẽ... mau chóng về, nhưng chuyện ai mà chắc cơ chứ?
Thật sự thể điều gì!
Mẹ Thẩm càng thêm xót xa. Nếu như là công tác việc gì khác thì còn đỡ, coi như gặp mặt thì họ cứ gửi chút quà đồ ăn thức uống cũng , nhưng tình huống thì rõ ràng là thể ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-427.html.]
Thẩm Y Y thấy dáng vẻ cha yên, nét mặt đong đầy lo âu, đang định lời gì an ủi họ thì ngoài cửa vọng tiếng giao hàng: "Ngô Tiểu Mạn, gói hàng!"
"Ra liền." Từ đông sương phòng, giọng Ngô Tiểu Mạn đáp .
Thẩm Y Y hiểu ý, tự động ngừng câu chuyện ở đây.
Lý Thâm chuyển hướng sang hỏi chuyện bố vợ: "Bố, nhà máy cơ khí mời bố về việc ?"
" ." Cha Thẩm vì chuyện của cháu trai lớn mà trầm ngâm, ít . Sau khi nhắc đến chuyện , tinh thần ông mới phấn chấn đôi chút, mỉm : "Họ bảo là mời bố kỹ sư trưởng đấy."
Chuyện Thẩm Y Y cũng qua. Bố cô khôi phục chức vụ cũ, nhưng dù nghỉ hưu vài chục năm, tuổi cũng gần sáu mươi mà vẫn nhà máy mời về kỹ sư, đủ thấy họ trọng dụng tài năng của ông đến mức nào.
Thế nhưng, Thẩm Y Y mấy hài lòng khi bố trở . Cô khéo léo : "Bố , ở nhà vui thú tuổi già, dạo công viên, tản bộ, chơi cờ với bạn bè thì hơn ạ? Hơn nữa, nhiều năm như , những kiến thức đó bố còn nhớ rõ ?"
"Con đừng xem thường bố chứ, bố con từ khi sức khỏe khá hơn thì ngừng sách, kiến thức chuyên môn nắm vững như in, đến ngủ cũng mơ về công việc, con đừng lo lắng cho bố con.” Bố Thẩm còn kịp lên tiếng, Thẩm nhanh nhảu đáp lời. Bà hiểu ngay ý của con gái: “Con đừng ngăn cản bố con, cứ mặc kệ ông . Có việc để khuây khỏa cũng , nếu ở nhà rảnh quá sinh bệnh."
" .” Bố Thẩm cũng tiếp lời: "Nhà nước bỏ nhiều tiền để đào tạo bố. Giờ đây chính là lúc đất nước cần nhân tài kỹ thuật hơn bao giờ hết, bố thể khoanh tay ? Trước đây là do bất khả kháng, nhưng hiện tại sức khỏe cường tráng , thể cống hiến chút nào chút . Y Y, con cần lo lắng cho bố, bố tự lo cho ."
"Được .” Thẩm Y Y thể khuyên ngăn bố . Bố cô ngày nhà nước cử du học ở Liên Xô, khoản chi phí đó đều là tiền của đất nước, nên việc bố cảm thấy mang ơn quốc gia cũng gì lạ.
Cô chỉ thể : "Dù bố cứ hết sức , nhưng đừng quá sức nhé, nghĩ cho bản nhiều hơn. Bố nhận sự ưu ái của tổ quốc, sai, nhưng bố cũng nuôi nấng bọn con trưởng thành . Hiện tại, con gái, con rể và cả cháu trai của bố đều đang nỗ lực hết cống hiến cho sự phát triển của đất nước, bố cần gánh vác chuyện nặng nề đến thế . Bố giữ gìn sức khỏe, trong nhà, đặc biệt là con gái bố, vẫn cần bố bên cạnh đó!"
Mặc dù con gái đang "dạy dỗ" ông, nhưng bố Thẩm thế thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Một tao nhã, điềm đạm như ông hiếm khi tươi đến mức để lộ cả hàm răng trắng đều, cứ thế gật đầu liên tục: "Ừm, bố , bố cũng sống thật lâu bên con, sẽ quá sức ."
"Hóa là hai bố con chỉ cần lẫn thôi?" Mẹ Thẩm lẩm bẩm , Lý Thâm: “Họ cần đến chúng ."
"Không .” Thẩm Y Y vội vàng dỗ dành : “Con cũng cần nhiều lắm chứ! Mẹ ơi, đây ôm con cái nào!"
Mẹ Thẩm bật , quan sát Lý Thâm: “Con cái đứa , lớn chừng nào hả? Vẫn còn nũng với bố … Muốn nũng nịu thì về mà nũng nịu với chồng con !"
Thẩm Y Y ôm ghì lấy tay bố, Lý Thâm: “Con cũng nũng nịu với chồng con mà, Thâm? con nũng nịu với chồng nghĩa là thể nũng nịu với bố ạ? Dù con lớn đến mấy thì vẫn là con của bố mà, bố?"
" đúng đúng.” Bố Thẩm phá lên đầy sảng khoái.
Mẹ Thẩm giả vờ trợn mắt dỗi hờn, với Lý Thâm: “Cái thói "vô " đúng là ai đó nuông chiều quá !"
Lý Thâm mỉm , chiều chuộng đáp lời: "Mẹ, con thấy Y Y như thế là tuyệt vời nhất ạ."
Đương nhiên là tuyệt vời!
Con gái lớn như thế mà vẫn thể duy trì sự hồn nhiên, tinh nghịch của một đứa trẻ, dù cha , nhưng trong lòng mừng hơn bất cứ ai. Còn về phần ai nuông chiều cô thì, ngoài bố , dĩ nhiên chính là chồng .
Giờ đây, Thẩm càng lúc càng ưng ý với Lý Thâm. Dù từng ác cảm với rể, nhưng cách gia thế hai bên rõ ràng quá lớn. Không chỉ xuất khác biệt, mà ngay cả việc họ đến với cũng kỳ diệu như một câu chuyện cổ tích phim ảnh. Một "hạt giống" bé nhỏ như mà cho "quả ngọt" rực rỡ, xác suất gần như bằng . Ấy mà, chỉ là một mà còn là một quả ngọt lớn lao, viên mãn! Điều thể khiến bất ngờ và mừng rỡ khôn xiết?
