Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 452

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:37:17
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật trùng hợp, hôm đó đúng ngày Tiểu Bối trực nhật. Vốn dĩ bạn cùng bàn của cô bé cùng nhóm với cô, nhưng bạn ốm nên vội vã đến bệnh viện thăm.

Tiểu Bối hiểu chuyện nên bảo bạn về , một cô bé sẽ lo liệu hết việc dọn dẹp phòng học.

Cô bé quét dọn xong, xách thùng nước bẩn nhà vệ sinh đổ , vô tình thấy phía quần một vết ướt. Ban đầu tưởng do bất cẩn quẹt , nhưng kiểm tra kỹ thì .

Tiểu Bối từng đặc biệt dạy cho những kiến thức cơ bản liên quan đến tuổi dậy thì của con gái, nên cô bé lập tức nhận kỳ kinh nguyệt đầu tiên của đến.

Sau khi lót tạm giấy vệ sinh, cô bé nhanh chóng về phòng học lấy thùng rác. May mắn là lúc trường tan học từ lâu, chẳng còn ai ở . Sau khi cất thùng rác phòng, cô bé vội vàng chạy đến chỗ để xe.

Trên đường gặp quen, lòng cô bé căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng che giấu, để lộ bất cứ dấu hiệu nào, cứ nghĩ chỉ cần leo lên xe đạp là thể đạp thẳng về nhà.

Chỉ là, tới gần chiếc xe đạp của , cô bé phát hiện lốp xe ai đó cố tình xì !

Tiểu Bối thử lên, xe thể đạp !

Muốn bộ về ngang qua sân vận động, ngang qua đám con trai đang chơi bóng rổ. Hơn nữa, khỏi cổng trường cũng chắc tìm ai giúp đỡ!

Tuy Tiểu Bối chịu ảnh hưởng từ , thể khá thản nhiên đối mặt với sự đổi sinh lý trong tuổi dậy thì của con gái, nhưng điều đó nghĩa là cô bé thể mang một vết m.á.u lộ liễu mà thản nhiên ngang qua mặt đám con trai.

Cô bé chỉ thể phòng học đợi, chờ đám con trai hết mới về.

đợi mãi, đợi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, đám con trai đó mới từ từ giải tán. Trong đó cả vài bạn cùng lớp của cô bé, họ khoác vai bá cổ, đùa về phòng học.

Nhìn thấy Tiểu Bối trong phòng học, một bất cần đời huýt sáo một tiếng, cợt : “Tiểu công chúa lớp chúng chăm chỉ ghê nhỉ, tan học còn ở trường bài tập, cố mà thi hạng nhất nhé?”

“Tiểu công chúa” ban đầu là một cách gọi đầy châm biếm, bởi một vô tình đụng trúng Tiểu Bối, cô bé tưởng rằng đối phương ý nên vội vàng né tránh. Lập tức những kẻ ưa cô mỉa mai: ‘Tưởng là công chúa thật , cho đụng !’.

Bạn của Tiểu Bối liền lập tức mặt bênh vực, trả lời : ‘Còn giống công chúa hơn nhiều, thì nào?’.

Từ đó về , những bắt đầu dùng cách đó để châm chọc Tiểu Bối, nhưng những lớp khác thì ý nghĩa thật sự của nó.

Bởi vì Tiểu Bối sở hữu vẻ công nhận, còn khí chất hơn , phù hợp với hình tượng công chúa trong tưởng tượng của nhiều , nên họ thật lòng nghĩ đó là lời khen dành cho Tiểu Bối.

Cái biệt danh tự nhiên dán lên Tiểu Bối. Giờ phút , trong lòng Tiểu Bối đang khó chịu tột cùng, để tâm đến bọn họ.

Đám con trai thấy cô bé lờ , định gì thêm thì Tần Thiệu Hiên đá nhẹ một cái: “Không việc gì thì cút ngay!”

“Đậu phộng, tức giận gì ghê ?” Đám con trai lầm bầm, cả bọn ồn ào kéo rời .

Tiểu Bối nghiêng tai lắng tiếng động họ xa, đợi thêm năm phút nữa, đoán chắc họ khuất, lúc mới dậy chuẩn về nhà.

Trong trường còn một bóng , chỉ tòa nhà văn phòng đằng xa vẫn lác đác vài bóng cử động. Tiểu Bối sợ cha ở nhà về thấy sẽ lo lắng, sợ tới thấy bộ dạng lấm lem, hổ của , nên cô bước nhanh, thần kinh căng như dây đàn.

Khi phía bỗng nhiên truyền tới một tiếng “Này!”, cả cô bé giật b.ắ.n , phắt đầu , cảnh giác chằm chằm. Cô nhận đó là Tần Thiệu Hiên, tưởng chừng .

Chuyện là, khi cả đám Tần Thiệu Hiên đến chỗ dựng xe để lấy xe, chiếc lốp xe đạp màu trắng xinh nổi bật của Tiểu Bối bỗng xẹp lép, tự nhiên thu hút ánh mắt của họ. Cậu cô bé xe hỏng và đang đợi đến đón, là vẫn gì. Dù tức giận bỏ , nhưng khỏi cổng trường, bất giác đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-452.html.]

Nhìn thấy cô gái dọa sợ, hối hận ngay tức khắc. Sao to tiếng dọa cô bé như chứ? Chỉ là thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của cô bé, bao nhiêu ấm ức và bực bội trong lòng chợt trỗi dậy, Tần Thiệu Hiên gằn giọng : “Xe của hỏng , định bộ về ?”

“Không liên quan tới !” Tiểu Bối giấu kín tâm sự trong lòng, dám lưng về phía , chỉ thể khó chịu đuổi : “Cậu theo gì? Đi mau !”

Tần Thiệu Hiên cảm thấy cô bé thật sự chẳng điều, gắt lên: “Cậu tưởng theo ? Con đường cũng của nhà , thì !”

Nói xong, vẫn hết bực: “Với cái nết khó ưa của , bảo cái lốp xe của phá.”

Suy cho cùng, Tiểu Bối cũng chỉ là một cô bé mười hai tuổi. Bản phá lốp xe ấm ức , còn gặp chuyện "đến tháng" mà hề chuẩn , khiến cô bé rơi tình thế vô cùng bối rối, ngượng ngùng. Bây giờ còn như , cô ấm ức đến đỏ hoe mắt, nước mắt trực trào, tức giận : “Cậu lấy quyền gì mà như thế? Nếu , sẽ phá lốp xe ? Biết chính phá hỏng nó!”

Tần Thiệu Hiên thấy cô bé , sững sờ, ngây . Mình chứ? Chẳng chỉ vài câu thôi ? Sao cô bé ? Con gái yếu đuối đến thế ?

Cậu lúng túng xuống khỏi chiếc xe đạp, tiến đến gần cô bé, bối rối đặt tay chân , lắp bắp : “Cậu, đừng , những lời ý đó . Tính, tính của tệ…”

“Đều tại !” Tiểu Bối ấm ức vỡ òa, trực tiếp thụp xuống đất nức nở, kể lể: “Vì gây sự với ? bẩn giày , đền mà, còn tha cho , bắt nạt , còn sai khác đến bắt nạt nữa! Cậu đúng là đồ đáng ghét!”

Mình bảo ai bắt nạt cô bé khi nào chứ? Rõ ràng là cô bé mới bắt nạt thì ! Mình bạn với cô bé như thế, mà cô bé cứ phớt lờ !

Tần Thiệu Hiên kinh ngạc ấm ức, phản bác, nhưng thấy cô bé vẫn ấm ức nấc, cảm thấy là con trai, nên chấp nhặt với cô bé nhiều như .

Thế là đành cúi đầu nhận sai: “Thôi , tất cả đều là của . Cậu đừng nữa, đưa về nhà nhé?”

“Sao là ‘thôi ’? Rõ ràng chính là sai mà!” Tiểu Bối nghẹn ngào phản bác.

“Ừm ừm, tất cả đều do sai hết.” Tần Thiệu Hiên gật đầu lia lịa, xổm xuống, ánh mắt chăm chú cô bé.

Tiểu Bối chằm chằm đến mức ngượng chẳng nữa, vội vàng lau nước mắt, hỏi: “Cậu cái gì ?”

Tần Thiệu Hiên vốn định vỗ về cô bé đang xúc động, vì trong mắt , Tiểu Bối thật sự đáng yêu, xinh như một nàng búp bê !

Thấy cuối cùng cô bé cũng nín hẳn, chìa tay về phía cô: “Đi thôi, đưa về.”

Tiểu Bối cũng dần lấy bình tĩnh, đối mặt với Tần Thiệu Hiên chút ngượng ngùng. màn , cô bé đổi cái về khá nhiều, còn đuổi nữa. Cô bé kéo kéo vạt áo, chần chừ : “Thế thì... vẻ tiện cho lắm…”

Gà Mái Leo Núi

Tần Thiệu Hiên chẳng hiểu ý tứ ngập ngừng của cô bé, cứ tưởng cô vẫn còn ghét . Thế là tức giận tủi chất vấn: “Sao tiện chứ? Cậu ghét đến ? chỉ bạn với thôi mà.”

“Cậu bạn với ư?” Tiểu Bối trừng mắt, ngạc nhiên : “Rõ ràng lúc nào cũng bắt nạt mà!”

nào bắt nạt chứ?” Tần Thiệu Hiên lập tức bật nảy: “ từng động tay động chân với , cũng từng mắng c.h.ử.i . Chuyện đôi giày thì bảo bỏ qua , là tự đòi đền cho . Còn nữa, tìm chơi mà cũng chẳng thèm để ý!”

Tiểu Bối đổi góc để suy nghĩ một chút… ừm, hình như là đúng thật. “ cũng vì nhiều khác bắt nạt!”

“Ai?” Tần Thiệu Hiên phản ứng theo bản năng, gặng hỏi: “Ai bắt nạt ? Nói , sẽ trả thù cho !”

Vừa dứt lời, chợt tỉnh ngộ, trợn tròn mắt hỏi: “Khoan , lẽ cho rằng sai khiến khác bắt nạt ?”

Tiểu Bối hừ lạnh một tiếng. Ai bảo dám bắt nạt cô bé cơ chứ!

 

Loading...