Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:34:14
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên nhà họ Lý, bữa ăn, Thẩm Y Y dặn Nhị Bảo mang phần thịt kho sang, dĩ nhiên là chỉ dành cho hai ông bà cụ Lý. Vốn dĩ săn nhiều thức săn như , cũng thể nấu thêm một chút cho những khác trong nhà họ Lý cùng ăn. Thẩm Y Y hề Giang Ái Linh đụng đũa. Cứ bảo cô nhỏ nhen, ích kỷ cũng , cô cũng cam chịu. Đối với một kẻ thể nhân lúc ba đứa trẻ còn mà vắng mặt lớn thì cấu véo chúng, Thẩm Y Y đời nào thể hiện sự rộng lượng giả tạo của . nếu cô thẳng cho Giang Ái Linh ăn thì e rằng . Thế nên, cô dứt khoát cho ai khác ngoài ông bà cụ.

Chuyện khiến Giang Ái Linh tức tối mặt. Trên bàn ăn, ngay mặt cha Lý, cô dám bóng gió xa gần với Lý Tam Hoành: "Cũng là em cùng đốn củi với , nhà mời ăn cơm ngon lành, còn tưởng Trần Cường mới là em trai ruột của hai chứ!" Lý Tam Hoành chỉ thấy đau hết cả đầu, bèn quở trách vợ: "Em bớt vài câu ! Sao hai của cùng nhặt củi với nhà Cường Tử? Nhà họ xe đẩy mà, gà rừng thỏ hoang cũng là hai họ cùng bắt cả."

"Thôi !" Giang Ái Linh vẫn chẳng chịu : "Nhà Trần Cường chỉ một là lao động chính, đứa con riêng của tính . Anh hai và chị dâu đều cùng , cũng chẳng ai hời hơn ai. Hơn nữa, lúc hai cùng, chẳng thấy Trần Cường đó thể tự săn gà rừng thỏ hoang? Chẳng là hưởng sái từ hai đó . Nếu hai gọi cùng, thì cũng thể săn chứ!"

"Bốp!" Một tiếng động dứt khoát vang lên khi cha Lý buông đũa xuống bàn. Đôi mắt vốn vẩn đục của ông giờ ánh lên sự sắc lạnh, trừng thẳng Giang Ái Linh. Nhà họ Lý tuy bề ngoài do chủ, nhưng thực chất, cha Lý mới là uy nghiêm nhất trong nhà. Thế nên, thấy cha Lý tỏ thái độ, Giang Ái Linh lập tức dám hỗn xược thêm nữa, cô cố nặn một nụ gượng gạo im bặt. Trong lòng khỏi ấm ức nghĩ ngợi, đây mấy chuyện dạy dỗ con dâu, cháu trai do Lý quản. Cha Lý giờ chẳng bao giờ để tâm, mà dạo hiểu trúng gió độc bắt đầu nhúng tay chuyện trong nhà.

Mỗi ép Thiết Trụ nhà cô lên núi đốn củi đành, Thiết Trụ của cô khát nước giữa đường chạy về uống nước cũng ăn một trận đòn đau điếng, suýt chút nữa thì đ.á.n.h cho nông nỗi. Giang Ái Linh thật sự đau lòng đến phát .

Dáng vẻ sợ sệt của Giang Ái Linh đều thấy, liền bật khẩy một tiếng. là hạng nhu nhược sợ cường quyền, để ông cụ trong nhà uốn nắn mới !

Nghĩ xong, Lý gắp một miếng thịt thỏ kho bỏ miệng nhai, thật là ngon tuyệt!

Đương nhiên, bà những toan tính trong lòng Giang Ái Linh. Nếu chắc chắn sẽ mắng cô một trận. Thiết Trụ nhà cô chạy về uống nước ? Cậu rõ ràng là chạy về để trốn việc, lười biếng thì !

Ba cân gạo, hai con gà rừng, một con thỏ hoang, một đĩa củ cải muối chua cay, hai nhà tám , ăn sạch sành sanh!

Sau khi ăn xong, cả nhà Trần Cường rửa bát đũa mới về. Mà bát đĩa là Trần Cường rửa!

Trần Cường tự giác như ? Chắc chắn là !

Vừa dứt bữa, Lâm Đại Nữu liền giành phần rửa bát. Thẩm Y Y nào dám để cô , chỉ vì ngại khách khứa, mà cái bụng bầu vượt mặt của Lâm Đại Nữu khiến Thẩm Y Y cũng chẳng nỡ bắt cô việc nặng nhọc.

Thế nhưng Lâm Đại Nữu kiên quyết ở nhà cô vẫn thường rửa như .

đủ đường lý lẽ, bưng bát lên , Thẩm Y Y dám giành với cô , chỉ đành Lý Thâm.

Lý Thâm nhận ánh mắt của vợ, lập tức đá Trần Cường một cái: “Mau rửa bát cho !”

Lâm Đại Nữu thấy là Trần Cường, do dự một lát, cũng đưa chồng chiếc bát đũa.

Trần Cường chỉ thể khổ sở vùi đầu rửa bát.

Còn ba tổ trứng chim, một con gà rừng và một con thỏ hoang. Thẩm Y Y hỏi Trần Cường gà rừng thỏ hoang, Trần Cường chọn thỏ hoang.

Thẩm Y Y đưa thêm hai tổ trứng chim cho họ, cho họ cơ hội từ chối, tiễn cả nhà cửa.

Cả nhà Trần Cường bao lâu, Thẩm Y Y liền thấy tiếng gõ cửa.

Đi tới mở cửa, hóa là Trần Cường!

“Chị dâu.” Trần Cường hề hề: “ tìm Thâm.”

Thẩm Y Y chút nghi hoặc, đầu gọi Lý Thâm một tiếng. Anh , Trần Cường liền kéo sang một bên thì thầm chuyện gì.

Cuối cùng Lý Thâm đầu với Thẩm Y Y: “Vợ ơi, sang nhà Trần Cường một chuyến.”

Thẩm Y Y gật đầu: “Đi .”

Lý Thâm liền cùng Trần Cường.

Thực Lý Thâm tới nhà Trần Cường. Lúc trời tối đen như mực, hai cầm đèn pin tới cổng thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-57.html.]

Dưới một gốc cây ở cổng thôn, một luồng ánh sáng chiếu tới. Lý Thâm và Trần Cường về phía đó. Trần Cường ánh sáng rọi chói mắt, liền c.h.ử.i một câu: “Thằng cha ! Tắt đèn pin !”

Bên lập tức tắt đèn, vội vàng gọi một tiếng: “Anh Thâm, Cường Tử!”

Trần Cường đến gần vỗ một cái vai : “Về nhà thấy ký hiệu đặc trưng của để , đoán ngay là . Tới đây để trả nợ ? Mau lấy tiền đây! Anh em đợi dài cả cổ đấy!”

“Cường Tử khụ khụ!” Người đó Trần Cường hung hăng vỗ hai cái lưng, ho hai tiếng, vội vàng lục từ trong túi một tập tiền “Đại Đoàn Kết” còn mới tinh, nhét tay Trần Cường.

Trần Cường thấy tiền, buông , đó đếm. Anh rút mười tờ cho , hai mươi tờ còn đưa cho Lý Thâm: “Anh Thâm, của đây!”

Sau đó Trần Cường định trả hai mươi tờ tiền biếu còn cho đó, nhưng đó lấy: “Đây là chút lòng thành em cảm ơn cho vay tiền, mời hai chi tiêu vặt.”

Trần Cường cũng khách sáo, liền lấy cho mười tờ nữa, đưa nốt mười tờ còn cùng với hai mươi tờ tiền gốc ban nãy cho Lý Thâm.

Lý Thâm liếc đó.

Nếu Thẩm Y Y ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc, bởi thế mà quen cũ, cũng chính là nhà buôn mua đồng hồ của cô – Chu Phong Thu!

Lý Thâm hỏi: “Tiền để trả ?”

Anh , Trần Cường cũng lấy lạ: “Không liều, vớ của trời rơi xuống đấy chứ?”

Chu Phong Thu mới điều chỉnh thở, suýt nghẹn họng: "Trong lòng các , em là hạng đó ? Còn coi em nữa ? Dù em quân tử gì, nhưng cũng đến nỗi những trò đê tiện chứ?"

Thấy tức giận như , Lý Thâm và Trần Cường liếc một cái, cuối cùng cũng tin lời.

Lý Thâm tới, dựa cây, liếc Chu Phong Thu: "Chỉ là tới trả tiền thôi ư?"

Đều là em, còn ai mà hiểu ai chứ?

Nếu Chu Phong Thu chỉ tới trả tiền, tuyệt đối sẽ hào phóng cho thêm mười đồng tiền lời. Người cái gì cũng , chỉ điều quá bủn xỉn!

Chu Phong Thu nịnh nọt, quả nhiên vẫn là Thâm hiểu nhất. Thế là hỏi thẳng: "Anh Thâm, Cường Tử, các thật sự định cái nghề đó nữa ?"

Còn gì, rõ, nhưng Lý Thâm và Trần Cường đều ngầm hiểu.

Chính là nghề mua bán , còn gọi là "phe phẩy".

Trước đây, Lý Thâm từng nghề , tiền đưa cho Thẩm Y Y cũng từ đó mà .

Những năm , bởi vì luôn cẩn trọng, cộng thêm ham chi tiêu, vung tiền quá trán, cho nên cũng ai ngờ vực.

Hai gian nhà ngói gạch xanh mà xây là thứ tiêu tốn nhiều tiền nhất. khi đó giúp công an tóm gọn một ổ nhóm phản động! Được thưởng ba trăm đồng.

Sợ đồng bọn của chúng trả thù, tuy chuyện truyền ngoài, nhưng lãnh đạo trong thôn đều , dĩ nhiên cũng ai nghi ngờ.

Sau đó kết hôn, ba đứa con nhỏ, nên ít khi cái nghề tay trái nữa, đặt trọng tâm chính việc chăm sóc gia đình.

Mà Chu Phong Thu, nhà ở huyện thành, cha , cũng chân trong biên chế nhà nước, đành bươn chải đủ thứ việc vặt để kiếm miếng cơm qua ngày. Anh thích tiền hơn bất cứ thứ gì, đây lăn lộn cùng với Lý Thâm, cũng kiếm kha khá.

đó bà nội duy nhất chăm sóc lâm bệnh nặng, tốn ít tiền, còn vay mượn của Lý Thâm và Trần Cường. Mặc dù , bà nội vẫn qua đời hai năm .

Hai năm nay, dựa bản , vẫn thường xuyên lén lút một vụ buôn bán nhỏ lẻ.

Gà Mái Leo Núi

 

Loading...