Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:30:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Thúy Hoa Tiếp Tục Gây Rối

Cuối thôn

Hoa Ảnh vội vàng chạy cửa, thần sắc khá là vui vẻ, “Tiểu thư, khi ngoài, gặp dân làng, họ trò chuyện với một chuyện lớn.”

Giang Lâm Lang đang nhàn nhã trò chuyện với Bạch Sơ Vy, mấy nàng, Giang Lâm Lang nhướng mày, “Chuyện gì?”

Chỉ thấy Hoa Ảnh mày râu dựng lên, kể lể rôm rả.

Giang Lâm Lang ngạc nhiên, ngờ mới ngày đầu gả gây động tĩnh lớn như , e rằng cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

“Con mắt của Vu Tài e rằng giữ , quãng đường từ đây đến trấn mất khá nhiều thời gian, ngờ Khương Tuyết dồn đến đường cùng cũng là một kẻ độc ác.”

Hoa Ảnh hả hê : “Tiểu thư , bọn họ đây là ác giả ác báo!”

Lúc , Diệp Lâm Thiên luyện võ xong cũng tới, mấy đình lục giác, khung cảnh một mảnh tường hòa ấm áp.

Sáng hôm , ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất, những mầm rau trong nhà kính đang sinh trưởng xanh , mỗi ngày nảy nở nhiều hơn một chút.

Mấy thấy trong lòng đều hoan hỉ.

Giang Lâm Lang dẫn Hoa Ảnh, Diệp Lâm Thiên, Thanh Minh, Lưu Vân đến mảnh đất phía , định chặt một ít tre. Trên ngọn núi phía một rừng tre, trông vẻ mấy chục năm , cũng là ai trồng, nàng chặt đủ tre, cưa thành từng đốt, khoét một đầu bịt kín, đó nối các đốt tre , dùng dây thừng buộc chúng, dẫn nước từ núi xuống qua các ống tre, chằng chịt khắp mảnh đất, như khi tưới tiêu sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Mảnh đất chân núi dốc, thể dẫn nước .

Khóe miệng Diệp Lâm Thiên ngừng nhếch lên: “Lang Nhi, cái đầu nhỏ của nàng luôn đầy những kỳ tư diệu tưởng, quả là thông tuệ hơn .”

Giang Lâm Lang khẽ : “Những điều đều là do từ từ suy nghĩ mà .”

Năm bận rộn cả một ngày mới dựng xong những ống tre dẫn nước .

Thời gian trôi nhanh, đến lúc hoàng hôn…

Dương Thiết Ngưu kéo xe bò về, xe bò Vu Tài, còn là Vu Đại Chuy, Trương Thúy Hoa, và Vu Sơn. Mấy mặt mũi tiều tụy, một lời, chìm trong đau buồn.

Vì hôm qua là bữa tối, mặt trời lặn, đến trấn là cuối giờ Tuất (tức chín giờ tối).

Buổi tối khuya khoắt ở trấn gõ cửa y quán, sự van nài khẩn thiết của ba , đại phu mới chịu mở cửa y quán đóng cửa để chữa trị cho Vu Tài, nhưng đều kết quả.

Chạy mấy nhà đều nhãn cầu vỡ nát, cách nào chữa trị .

Mấy hôm qua nghỉ ở khách trọ rẻ nhất trong trấn.

Đến hôm nay chạy cả ngày, chạy khắp các y quán trong trấn đều cách nào chữa trị, dù là Hoa Đà tái thế, Đại La Thần Tiên đến cũng chữa khỏi .

Mọi cuối cùng đành bỏ cuộc, ban đầu họ nghĩ đến việc đưa Vu Tài đến một nơi phồn hoa hơn để chữa trị, nhưng họ vốn là dân thường nghèo khổ, tiền bạc, mà quãng đường cũng sẽ chậm trễ hành trình, căn bản là thể chữa khỏi. Ngay cả đại phu cũng , tình huống , cho dù là thái y trong hoàng cung cũng đành bó tay.

Đến đầu thôn, Trương Thúy Hoa trả tiền đồng cho Dương Thiết Ngưu, mới về nhà, thấy trong nhà ngay cả một bóng cũng .

Trương Thúy Hoa nổi cơn lôi đình, vớ lấy đồ nghề liền xông thẳng đến nhà họ Khương.

Chỉ thấy cánh cửa gỗ mục nát chốt ngược từ bên trong, Trương Thúy Hoa cầm d.a.o thái rau, đá cửa gầm gừ : “Thẩm Thanh Thanh, ngươi đây cho , giao con tiện tì !”

Vu Sơn cũng cầm một cây côn vội vàng tới, và cả Vu Đại Chuy cũng đến.

Ba hùng hổ ở ngoài cửa lớn tiếng la hét.

Khương Tuyết thấy tiếng động , nàng thực sự sợ hãi, sớm nàng nên lỗ mãng như thế, “Nương , tỷ tỷ, bây giờ?”

Khương Xuyên bên ngoài, trong lòng cũng chút sợ hãi, giả vờ như thấy, trốn trong phòng định ngoài, chuyện định quản nữa.

Nhà họ Thẩm cũng thấy tiếng động, vội vàng đóng chặt cổng lớn, lấy một cây chống cửa chặn cứng , chỉ sợ Trương Thúy Hoa phát điên, cũng chạy đến nhà họ mà gây rối.

Thẩm Thanh Thanh thở dài : “Chỉ thể tìm Triệu Lý Chính, nếu con mụ béo đó đ.á.n.h mắng hai đứa bây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-59.html.]

Khương Uyển lên tiếng: “Vậy thì cửa , con tìm.”

“Ừm, .”

Gà Mái Leo Núi

Khương Uyển khom lưng lén lút từ cửa trốn , nhanh chóng chạy đến nhà Lý Chính.

Trương Thúy Hoa trực tiếp nhặt hòn đá bên cạnh ném trong, “Sao nào? Trốn trong đó dám ? Ta cho bọn ngươi , hoặc là đây, hoặc là chờ báo quan!”

Vu Sơn la hét: “Khương Tuyết, tiện nhân nhà ngươi, ngoan ngoãn đây cho lão tử, nếu xem lão tử đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi, dám đối xử như với Vu Tài!”

Khương Tuyết sợ hãi rụt rè, thể đơn bạc khẽ run rẩy, che mặt thút thít, “Nương , con , con dám đến nhà bà .”

“Ai, thôi , đừng nữa, thì ích gì, cha con cũng thật là vô dụng, gặp chuyện thì trốn dám thở mạnh một tiếng.”

Khương Tuyết ngừng , chỉ nức nở thành tiếng.

Trương Thúy Hoa lải nhải mắng mỏ lâu như , thấy bên trong cứ như con rùa rụt cổ, tiếng nào.

Nàng trực tiếp về lấy cọc gỗ, ba hợp sức trực tiếp húc cửa, cánh cửa gỗ mục nát nào chịu nổi va chạm như , lâu , cánh cửa gỗ húc tung.

Khương Tuyết sợ hãi đến mức khóa trái cả cửa phòng .

“Thẩm Thanh Thanh ngươi đây cho , nhi tử bây giờ hỏng một mắt , chỉ cần cũng hủy một mắt của nữ nhi ngươi, chúng sẽ xóa bỏ ân oán!”

Khương Thâm cũng sợ hãi, y sớm phòng của Khương Xuyên, còn chuẩn sẵn gậy gỗ để phòng .

Y hạ giọng : “Phụ , trốn mãi thế cũng cách, chúng nên gì đây?”

“Ai, còn thể gì? Trốn bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu , chuốc họa .”

Một đầu khác

Trương Thúy Hoa đến ngoài phòng của Thẩm Thanh Thanh, nàng đương nhiên phòng của bà là phòng nào, hôm qua thấy .

Trên bức tường cũ kỹ một ô cửa sổ nhỏ, treo một tấm vải ngả màu vàng ố. Thẩm Thanh Hoa trực tiếp vung đá đập cửa sổ, nhưng đập vỡ , cửa sổ là từng thanh gỗ cố định , chỉ còn một khe hở đủ cho một ngón tay út chui .

Vu Sơn trực tiếp xông húc cửa, “Khương Tuyết, tiện nhân nhà ngươi, mau đây cho lão tử, ngươi cũng trốn ở trong đó!”

“Thẩm Thanh Thanh ngươi cái đồ rùa rụt cổ, giờ thì sợ ? là dạy thứ gì , đồ độc phụ!”

Trong lòng Thẩm Thanh Thanh dâng lên một luồng lửa giận: “Con mụ béo c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, đây là nhà của , ngươi quản mở cửa ? Cút ngay, muộn , đừng phiền nghỉ ngơi!”

“Hay lắm, ngươi cuối cùng cũng lên tiếng chứ gì? Vừa nãy còn đóng vai rùa rụt cổ gì, mau giao nữ nhi ngươi !”

Vu Sơn ngừng húc cửa, Khương Tuyết thấy , đẩy cái bàn nhỏ cũ kỹ qua để chặn , bên cạnh còn một cây gậy gỗ, nàng cũng lấy gậy gỗ chặn, bây giờ chỉ thể kéo dài thời gian, chờ tỷ tỷ tìm Triệu Lý Chính đến.

Mấy nhà dân gần đó luôn một hai thấy động tĩnh, nhanh chuyện hai nhà gây rối liền truyền .

Lần lượt nhiều dân chúng kéo đến xem náo nhiệt, cũng lo lắng sẽ xảy chuyện lớn gì, dù chứng kiến thì hơn.

Vợ chồng nhà Lý Hoa cũng đến, Lý Hoa nhíu mày : “Trương tẩu tử, bà đừng gây rối nữa, gì cứ chuyện tử tế, đều là một nhà mà.”

Trương Thúy Hoa kiên nhẫn : “Dù chúng cũng quen hơn hai mươi năm , ngươi giúp , chuyện ngươi đừng quản nữa!”

“Ai, bà cứ náo loạn như thế , đối với ai cũng lợi, chuyện bao giờ mới kết thúc đây? Vả , nếu gia đình bà đối xử hơn với hai đứa nhỏ đó, khắc nghiệt đ.á.n.h mắng chúng, thì chuyện cũng sẽ thành thế . Người cũng nhẫn nhịn đến cực điểm , con thỏ hiền lành dồn ép cũng sẽ c.ắ.n đó thôi, Vu Tài cũng sẽ đến nỗi đ.â.m mù mắt .” Lý Hoa tiếp tục khuyên nhủ.

Trương Thúy Hoa lời , cơn giận bùng lên, giọng cao hơn mấy phần: “Ai, Lý Hoa , ngươi thể như , rõ ràng là con tiện tì đả thương , bản nó háu ăn lười , cái gì cũng , đ.á.n.h mắng một chút thì chứ? Chuyện còn trách ?”

Lý Hoa thở dài một tiếng, “Ai, thôi , thôi , đó là chuyện nhà của các ngươi, quản nữa, ? Nói nhiều như ngươi cũng lọt tai.”

Lý Hoa tức giận xuống một bên.

Những còn thấy , cũng khuyên giải một phen, nhưng tính tình của Trương Thúy Hoa bướng bỉnh, cố chấp, như con lừa, căn bản lọt bất kỳ lời khuyên nào.

 

Loading...