Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:30:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Bạch Sơ Vy và Dương Sơ Tuyết cũng tới, trò chuyện vài câu bếp việc.
Mấy cuốn thực phổ mà Giang Lâm Lang đưa, ai nấy đều vô cùng yêu thích, đang tỉ mỉ nghiên cứu để đủ loại món ăn.
Đây, bữa sáng hôm nay tiểu lung bao, bánh trứng rau củ, quẩy, trứng luộc . Trên thực phổ cũng ghi rõ tên món ăn, kèm theo hình vẽ, vô cùng sống động và trực quan.
Giang Lâm Lang đặc biệt dùng chữ phồn thể in từ trong gian, các nàng cũng đều hiểu những chữ .
Diệp Lâm Thiên, Dương Sơ Tuyết, Bạch Sơ Vy, Hoa Ảnh, Thu Nhi, Thanh Minh, Lưu Vân... các nàng từng , càng đừng là từng ăn những món . Càng ngày càng kính phục Giang Lâm Lang, thật nàng kiếm những thực phổ , , nàng , là do ẩn sĩ cao nhân ban cho.
Mọi xuống, ai nấy đều khỏi cảm thán bữa sáng mỹ vị.
Sau bữa sáng, Giang Lâm Lang lên núi một chuyến, xem d.ư.ợ.c liệu gì .
Diệp Lâm Thiên giật lấy chiếc giỏ nhỏ lưng nàng, cầm trong tay ném cho Thanh Minh.
Thanh Minh nhướng mày, chút câm nín.
Hoa Ảnh khoác chiếc giỏ nhỏ cánh tay, “Tiểu thư, sẽ cùng ,”
Bạch Sơ Vy và Dương Sơ Tuyết chút yên lòng, núi dã thú, dám để một cô nương bé bỏng yếu ớt như Lâm Lang .
Trong mắt Dương Sơ Tuyết tràn đầy lo lắng: “Lâm Lang, để Thiên Nhi đưa con , võ công của cao cường, thể bảo vệ con,”
Bạch Sơ Vy gật đầu: “Làm thể yên tâm để hai tiểu cô nương con và Hoa Ảnh , quá nguy hiểm,”
Giang Lâm Lang khóe môi nở một nụ : “Vậy , Hoa Ảnh, ngươi cứ ở , cần ,”
Hoa Ảnh chút thất vọng: “A? Vì ạ?”
“Đường núi khó , dùng khinh công mới nhanh . Ngươi khinh công, mang theo ngươi bay lên núi sẽ chút vất vả,”
Hoa Ảnh tủi : “Được, tiểu thư, cẩn thận đấy nhé,”
Nàng cũng để tiểu thư đưa bay , hình nhỏ bé của tiểu thư chịu đựng nổi.
Hoa Ảnh vội vàng chạy thiện trù, đựng ba túi nước và một ít bánh ngọt đưa tới: “Tiểu thư, mang theo uống đường,”
Giang Lâm Lang nụ giảm: “Ừm, ,”
Cứ thế, Giang Lâm Lang, Diệp Lâm Thiên, Thanh Minh ba cùng lên hậu sơn.
Lưu Vân ở , ngầm bảo vệ Dương Sơ Tuyết và những khác.
Buổi trưa, Triệu Lý Chính cùng Triệu Hải đến trả ba chiếc giỏ lớn đựng thịt heo rừng.
Hoa Ảnh và Thu Nhi nhiệt tình mời hai đại sảnh , dâng và bánh ngọt.
Thấy Khương nha đầu mặt, Triệu Lý Chính hỏi: “Khương nha đầu ?”
Bạch Sơ Vy : “Lâm Lang, con bé hậu sơn , là dạo một chút,”
Triệu Lý Chính giật : “Hậu sơn? Có chút nguy hiểm đó,”
Dương Sơ Tuyết xoa xoa tay : “Lý Chính thúc, đừng lo, để phu quân của con bé cùng, ,”
“Ừm, , nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn,”
Triệu Lý Chính uống một ngụm , lập tức hai mắt sáng rỡ, ngon! Số lá mà tiểu nha đầu tặng vẫn còn hơn nửa hộp, cất giữ cẩn thận. Ngày thường chẳng nỡ pha uống, chỉ khi nào thật thèm lắm mới lấy một ít.
Triệu Hải cũng uống , uống thì uổng, khá thơm, uống thì phí của giời, phụ lòng hiếu khách của , chẳng nỡ lãng phí một giọt nào.
Hoa Ảnh đẩy đĩa bánh ngọt tới , đến cong cả mắt: “Triệu gia gia, Triệu đại thúc, mau nếm thử , đây là bánh ngọt do mới ,”
Gà Mái Leo Núi
Dương Sơ Tuyết cũng : “Hai tiểu nha đầu đều khéo léo cả, bánh ngọt ngon, Triệu thúc, Triệu đại ca, hai đừng khách sáo nhé,”
Bạch Sơ Vy gật đầu: “ đúng , đừng khách sáo,”
Thấy mấy nhiệt tình như , hai cũng tiện từ chối nữa. Nếu từ chối nữa thì đúng là điều, phụ lòng nhiệt tình của .
Hai nhón một miếng nhỏ ăn, hai mắt sáng lấp lánh. Lần đầu tiên ăn loại bánh ngọt ngon như , ngày thường cũng tiền lên trấn mua, chỉ khi nào Tết nhất thỉnh thoảng mới nếm một miếng nhỏ, nhưng cũng đều để dành cho trẻ con ăn. Triệu Hải liên tục gật đầu: “Ừm, ngon thật,”
Triệu Lý Chính cũng gật đầu: “Hai nha đầu tay nghề giỏi quá, thật tồi,”
Được khen ngợi, Thu Nhi và Hoa Ảnh cũng đến cong cả mắt.
Bạch Sơ Vy : “Nếu ngon, thì mang một ít về cho các cháu ăn ,”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-62.html.]
Mấy cũng Giang Lâm Lang , Triệu Lý Chính còn bốn đứa cháu nội.
Triệu Lý Chính vội vàng từ chối: “Không cần cần, mà tiện thế , đồ các vị tặng đủ nhiều ,”
Triệu Hải tiếp lời: “ , điều thể ,”
Hoa Ảnh thấy liền trực tiếp thiện trù, gói hai gói bánh ngọt với hai hương vị khác , mỗi gói bốn cái.
Mang , : “Hai cứ cầm lấy , nhiều lắm,”
Dương Sơ Tuyết : “Nhiều như , chúng cũng ăn hết, để lâu sẽ hỏng mất. Hơn nữa, nếu ăn nữa, hai tiểu nha đầu vẫn sẽ tiếp mà,”
Hoa Ảnh trực tiếp nhét bánh ngọt tay Triệu Lý Chính.
Hai đều chút ngại ngùng, Triệu Hải gãi tai gãi má : “Đa tạ,”
“Hì hì, đa tạ nhé,” Triệu Lý Chính đến mặt đầy nếp nhăn.
Dương Sơ Tuyết che miệng khẽ: “Không cần khách khí,”
Một bên khác.
Giang Lâm Lang, Diệp Lâm Thiên, Thanh Minh ba đến sâu trong núi. Nơi đây cổ mộc cao ngất trời, che phủ cả bầu trời, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, tạo thành những vệt sáng lốm đốm. Chỉ tiếng chim hót và tiếng lá cây xào xạc theo gió hòa quyện .
Đất chân mềm xốp và ẩm ướt, tỏa một làn hương tươi mát, đó là mùi vị của tự nhiên.
Giang Lâm Lang nhắm mắt, hít sâu một : “Ừm, nơi ,”
Diệp Lâm Thiên ánh mắt nhu hòa: “Lâm Lang, mệt lắm đúng , nghỉ ngơi một chút hãy tiếp,”
“Ừm, ,”
Thanh Minh trong lòng cảm thán, chủ tử đời e rằng bại váy lụa của Khương cô nương . Chỉ khi đối diện với nàng, mới để lộ vẻ mặt ôn nhu, còn đối với những thuộc hạ như bọn họ, gương mặt lạnh lùng như tảng băng vạn năm, quả thật là đối xử phân biệt.
Diệp Lâm Thiên đưa một túi nước trong giỏ của Thanh Minh qua: “Lâm Lang, uống chút nước cho đỡ khát ,”
Giang Lâm Lang : “Được,”
Thanh Minh thành công khác bỏ qua, trở thành kẻ dư thừa, nét mặt chút tự nhiên, chắp tay : “Chủ tử, Khương cô nương, thuộc hạ xem xung quanh trái cây rừng nào ăn ạ,”
Diệp Lâm Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc Thanh Minh.
Thanh Minh nhanh chóng vận khinh công bỏ chạy khỏi nơi đây. Thấy , chủ tử quả nhiên luôn lạnh nhạt với thuộc hạ của bọn họ.
Đầu thôn.
Trương Thúy Hoa sáng sớm đến nhà họ Khương, lôi Khương Tuyết về.
Vu Tài giờ đây mắt một dải vải đen quấn quanh, chỉ còn một mắt thể dùng , trông y như một con độc nhãn long.
Nhìn thấy Khương Tuyết, kẻ chọc mù mắt , cơn giận bùng lên, túm tóc nàng kéo thẳng phòng.
Trương Thúy Hoa sợ gây án mạng, vốn ngăn , Vu Đại Chuy cản bà : “Làm gì đó bà, mắt ? Vạn nhất chúng sắp cháu nội thì ?”
Trương Thúy Hoa liền nở nụ rạng rỡ, cháu nội thì quá, bà thích.
Khương Tuyết trong lòng sợ hãi ghê tởm, chỉ thể mặc cho trong phòng đ.á.n.h chửi, sỉ nhục nàng. Chẳng bao lâu , nàng thêm nhiều vết thương, đều là dấu vết của hành vi khinh bạc, chẳng hề thương hoa tiếc ngọc.
Nàng quá c.h.ế.t, nước mắt lăn dài. Cũng chẳng tỷ tỷ , giờ sống c.h.ế.t .
Nàng cảm thấy đau đớn, nhưng Trương Thúy Hoa nào chịu buông tha, lôi kéo nàng đồng việc. Nàng tê dại, tựa như con rối điều khiển mặc nàng sai khiến, cứ như mất linh hồn, nỗi đau trong lòng tựa như lưỡi d.a.o sắc bén, vô tình cắt cứa trái tim nàng.
Trong thâm sơn lão lâm
Chẳng mấy chốc, trong gùi của Thanh Minh đựng đầy một ít trái cây tím đỏ.
Giang Lâm Lang hai mắt sáng ngời, "Đây là nho rừng ?"
Diệp Lâm Thiên cầm lấy một trái, lau nhẹ đưa qua. Giang Lâm Lang bỏ miệng, thấy vị chua ngọt miệng, ăn cũng khá ngon.
Nhìn thấy thứ , Diệp Lâm Thiên khỏi nhớ hồi xưa lúc hành quân đ.á.n.h giặc, khi thời gian rảnh rỗi, Thanh Minh cùng những khác thường lên núi tìm nhiều trái cây dại mang về quân doanh ăn, trong đó cả loại nho rừng .
Diệp Lâm Thiên cũng cầm một chùm nhỏ ăn.
Thanh Minh cũng nếm thử một ít, chua chua ngọt ngọt, giống hệt mùi vị những trái hái trong rừng núi biên quan ngày .