Tô Mẫn trấn an: "Cha, giờ cần vội, con cứ nhặt thêm hai tháng nữa, tích cóp ít vốn, chờ hai tháng nữa tiền , con cũng thể ông chủ."
"Con ông chủ á?" Tô Trường Vinh kinh ngạc con gái.
Tôn Thu Phương cũng dám tin, tưởng con gái đùa: "Mẫn Tử, với cha con mà buôn bán , cái gì cũng hiểu, vốn, con thấy buôn bán đều vốn ?"
"Ây da, ý con là 'tay bắt giặc' mà. Tức là chi phí thấp, qua tay là tiền ngay."
Tô Mẫn thấy hai vẫn hiểu, nghĩ nghĩ quyết định để hãy , giờ cô cũng chỉ mới kế hoạch thôi, hơn nữa sớm lộ ngoài thì mất cơ hội tiên phong ?
Cô bảo: "Chờ con kiếm tiền hẵng , giờ còn sớm mà."
Tháng kiếm tiền, cả nhà ai cũng vui. Tô Trường Vinh hào phóng hơn vợ, dứt khoát mua đồ về nấu mà học đòi thành phố ăn tiệm.
Tôn Thu Phương tuy tiếc tiền, nhưng nghĩ nhà giờ thu nhập tháng còn cao hơn thành phố, nên cũng xót ruột gật đầu đồng ý.
Tối đến, ba quần áo sạch sẽ khỏi nhà.
Hiện tại cả nhà ba quen thuộc với huyện lỵ , thẳng đến một quán cơm bình dân tiếng. Quán cũng là quán tư nhân mới mở, ông chủ là một công nhân về hưu.
Tô Mẫn lúc liền cảm thán, tiền càng ngày càng nhiều tiền. Bởi vì buôn bán vốn, thể chiếm cơ hội. Còn cô dù sống một đời, ý tưởng, thời cơ cũng vô dụng, mấu chốt là " bột đố gột nên hồ". Cái gì cũng từ con .
Đến quán cơm, Tôn Thu Phương e dè, chốc chốc bên cạnh, ngó nghiêng quán xá: "Ăn cơm ở nhà , cứ đây, gượng gạo c.h.ế.t ."
Đây ăn cỗ, lạ hoắc, chẳng quen ai.
Tô Trường Vinh tuy cũng thấy kỳ kỳ, nhưng thấy mới mẻ. Thấy con gái bình tĩnh gọi món, cảm thấy lớn mà phóng khoáng bằng con. Hắn vỗ vỗ tay vợ: "Nhìn con gái xem, lớn mà chẳng trầm bằng đứa trẻ con."
Tôn Thu Phương con gái, đỏ mặt . Bà quán cơm, cảm thấy cuộc sống mơ cũng dám nghĩ tới.
Bên Tô Mẫn gọi mấy món cha thích ăn, hỏi ý kiến hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-24.html.]
Tôn Thu Phương bảo: "Con quyết định là , cũng kén ăn."
Tô Mẫn đưa thực đơn cho phục vụ.
"Mẫn Tử, chú ba con ?"
Tô Mẫn thì thấy cha đang chỉ tay về một hướng, ngơ ngác hỏi.
Tô Mẫn đầu theo hướng cha chỉ, kỹ thì thấy Tô Trường Quý đang ăn cơm cùng vài .
Tô Trường Quý, chú ba của cô. Sinh viên duy nhất của dòng họ Tô, giáo viên phố, lấy vợ thành phố, là niềm tự hào của bà nội Tô.
Lúc cha cô bệnh, cô vốn định vay tiền nhưng tìm nhà chú ba, gặp chú . Sau lên thành phố thì cũng nhận chút giúp đỡ từ chú. thím ba là thành phố, coi thường họ hàng nhà quê, chú ba nhiều khi cũng khó xử. Sau cô sống thiếu cốt khí, phiền nên cô chuyện gì cũng tìm chú ba nữa.
Tôn Thu Phương : "Giống thật đấy, là qua chào hỏi xem , khéo đúng là chú ." Trong thành phố cả nhà thích, gặp nhà cũng dễ dàng gì.
Tô Trường Vinh cũng qua xem, nhưng ngại. Hắn nheo mắt kỹ nữa mới xác định đúng là em trai , Tô Trường Quý.
Hắn hưng phấn dậy sang, chỉ thấy Tô Trường Quý mặc bộ âu phục màu xanh biển, trông bảnh bao, đang nâng chén rượu chuyện với .
"Trường Quý." Tô Trường Vinh vui vẻ gọi một tiếng.
Tô Trường Quý đang liên hoan với giáo viên trong trường, tiếng gọi thì đầu , thế mà thấy cả Tô Trường Vinh đang khom lưng mặt .
Hắn đầy mặt kinh ngạc: "Anh cả?"
"Trường Quý, đúng là chú ." Tô Trường Vinh thấy em trai trả lời, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, chỉ còn niềm vui sướng. Dạo tuy sống cũng tệ, nhưng quả thật cảm giác cô đơn thích. Giờ gặp em trai ruột, tình thiết lập tức ùa về.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.