Nghe con gái xong, trong lòng Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đều thấy lấn cấn.
Nhà Trường Phú lấy tiền mà lên trấn xây nhà? Mấy năm nay ngoài lương của cha, thì đều là tiền bán nông sản trong nhà. Tuy chiếm phần lớn nhưng cũng ít. Thế mà cứ lặng lẽ lấy cho nhà thằng hai xây nhà, chẳng ai với vợ chồng họ một tiếng.
Hồi hai vợ chồng lên thành phố, nhà chỉ cho hơn một trăm đồng, thái độ thì khinh khỉnh. Giờ nhà thằng hai xây nhà, hai ông bà sớm lo liệu đấy. Sự thiên vị quả thật quá rõ ràng.
Tô Trường Vinh liếc vợ, thấy mặt Tôn Thu Phương tái mét, bèn : "Thu Phương, thôi bỏ , tiền đó coi như biếu cha dưỡng già, đều là già cả , cũng so đo." Trong lòng đương nhiên chua xót hơn vợ, nhưng cũng khó xử hơn. Cha cưng chiều thằng hai, khó chịu cũng thể lăn ăn vạ như trẻ con . Không những thể ầm ĩ mà còn giữ hòa khí trong gia đình.
Tô Mẫn : "Cha , nhỡ ông bà nội đủ tiền, liệu tìm nhà đòi ạ? Trước tiền nhà kiếm chẳng đều ông bà lấy ?"
Tôn Thu Phương xanh mặt, nghiến răng: "Mẹ mặc kệ chuyện là thật giả, nhưng nếu bà già đó vì chuyện mà bắt bỏ tiền , nhất quyết nhả một xu. Lúc còng lưng đội mưa đội gió nhặt ve chai ai thương xót , giờ ai mà nhòm ngó đến đồng tiền mồ hôi nước mắt của , liều mạng với kẻ đó!"
"Được , cho thì cho, bảo đưa ." Tô Trường Vinh vội . Tiền kiếm vất vả thế , lý gì đưa cho nhà thằng hai xây nhà. Nhà còn đang thuê cái lều rách đây, chẳng nghĩa vụ gì giúp khác xây nhà lầu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Về đến nhà, sắc mặt Tôn Thu Phương mới đỡ khó coi hơn chút, nhưng bà cũng chẳng thèm để ý đến bà nội Tô và Lý Ngọc Lan. Trong mắt bà, đám chính là đỉa đói, chuyên hút m.á.u bà.
Tô Mẫn cũng vội vàng theo phòng.
Tô Trường Vinh thì bà nội Tô gọi sai vặt, vợ con phòng, thở dài gì.
Vừa phòng, Tôn Thu Phương thấy cái túi xách của khác với lúc . Quần áo vốn xếp gọn gàng giờ lục tung lên, tuy vẫn nhét trong túi nhưng rõ ràng động .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-46.html.]
Tô Mẫn cũng nhận : "May mà con mang hết tiền , thì về chẳng còn đồng nào." Đến lúc đó dù mất tiền, chắc bà nội với thím hai cũng sống c.h.ế.t nhận là lấy.
Tôn Thu Phương tức giận mở cửa phòng, giữa sân c.h.ử.i đổng: "Kẻ nào thất đức thế , Tết nhất lục lọi túi khác ăn trộm đồ, còn nhục ? Nếu để bà đây là con mụ ăn cướp nào , bà quyết lôi cổ lên trấn kiện."
"Cô c.h.ử.i ai đấy hả?" Bà nội Tô từ bếp , mặt lúc đỏ lúc trắng.
" đấy, chị dâu c.h.ử.i bới như thế, ngoài tưởng chúng em ăn trộm đồ của chị."
Lý Ngọc Lan cũng từ bếp .
Tôn Thu Phương hai , quát: " chỉ mặt gọi tên ai mà các nhột. đang c.h.ử.i đứa trộm nhà lục túi đấy chứ? Túi của thế nào tự . Người khác động là ngay, đừng coi là con ngốc. chỉ ngờ cái túi để trong phòng mà cũng trộm lục lọi, cái làng tay trộm cắp dài thật đấy."
Bà cứ một câu "trộm", hai câu "cướp" mặt bà nội Tô và Lý Ngọc Lan tái mét. Lúc khi nhà cả vắng, hai họ nghĩ bụng thành phố về chắc chắn quà, thấy cái túi căng phồng nên tò mò xem gì .
Bà nội Tô nghĩ đó là ăn trộm, đồ của con trai con dâu cũng là đồ trong nhà, bà là chủ gia đình xem một tí thì . lục lục chỉ thấy quần áo cũ, chẳng đồng nào, bà ngay tiền nong chắc chắn vợ chồng nó mang theo . Không thì mà một xu cũng .
Giờ Tôn Thu Phương về c.h.ử.i đổng, chẳng khác nào vả mặt bà.
Bà nội Tô tức tối : "Tôn Thu Phương, cô loạn cái nhà ngày Tết ? Không đẻ con nối dõi cho nhà họ Tô, cô là tội nhân của cái nhà , giờ còn dám ở đây hắt nước bẩn nhà chồng, cô ác độc thế hả?"