Tô Trường Vinh đáp: "Không ở nhà ruộng nữa nên lên thành phố kiếm sống. Dù tay chân, ở cũng sống ."
Nghe , Tô Lan liếc trai: "Là ở trong cái nhà đấy nữa chứ gì."
Lý Cường vỗ vỗ tay vợ: "Lan, em năng kiểu gì thế."
Tô Trường Vinh xòa: "Không , cô Lan đúng đấy, ở nhà riêng nhà ở, chị nghĩ lên thành phố cũng thế thôi."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Lan , sắc mặt dịu đôi chút: "Trưa ở ăn cơm , nếu ăn thì em nấu."
Lý Cường cũng mời: " đấy, ở ăn cơm chị, chiều hẵng xe."
Tô Trường Vinh vội từ chối: "Thôi, chị còn vội về dọn dẹp đồ đạc, Tết nhất nhà cửa cũng dọn dẹp chút. Giờ vẫn còn xe, về sớm chút, mùa đông trời tối nhanh, chuyến chiều thì muộn mất."
Tôn Thu Phương cũng : " đấy, bọn chị còn đang vội lắm." Bà với cô em chồng cũng chẳng thiết gì, tiếp xúc thấy gượng gạo lắm.
Nghe , nhà họ Lý cũng tiện ép. Tô Lan mím môi gì, lẳng lặng bếp.
Tô Trường Vinh chuyện nhưng chẳng gì. Đành xách đồ chuẩn về.
Mấy định cửa thì Tô Lan tới, tay xách một con cá rán và một túi thịt viên nhỏ: "Tết nhất chị về cũng khó nấu nướng, cầm lấy về mà ăn Tết." Nói xong cô đưa túi thức ăn cho Tô Trường Vinh.
"Lan, lấy cái ." Tô Trường Vinh vội đẩy .
Lý Cường cũng nhét đồ lòng : "Khách sáo gì, đều là một nhà, đáng là bao ."
Tô Lan lạnh mặt: "Bảo cầm thì cứ cầm ." Không hai lời cô đưa đồ cho Lý Cường bếp.
Tô Trường Vinh bóng lưng em gái, đột nhiên thấy mắt cay cay.
Người nhà họ Lý tiễn tận cổng sân, Tô Trường Vinh mới dẫn vợ con . Suốt dọc đường, tâm trạng khá nặng nề.
"Cha, cha thế ạ?"
Tô Mẫn ngẩng đầu cha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-54.html.]
Tô Trường Vinh lau khóe mắt: "Mẫn Tử, con tiền đồ, cơ hội thì hãy hiếu thuận với cô con nhé, cô cũng giống con, đều là phận khổ."
Cô út khổ, khổ ở chỗ nào chứ?
thấy cô út đưa đồ cho nhà , Tô Mẫn cũng ngạc nhiên. Trong ký ức của cô, đến bà nội đích xuất mã cũng chẳng xin xỏ gì, ngờ cô út chủ động cho nhà cô đồ ăn.
Trên xe về thành phố, Tô Trường Vinh chẳng câu nào, chỉ cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Tô Mẫn cha một lúc dựa thiu thiu ngủ. Giờ những khác trong nhà họ Tô đối với cô quan trọng, điều duy nhất cô quan tâm là gia đình sống , vết xe đổ kiếp .
Về đến thành phố, Tô Trường Vinh phát hiện cửa lều nhà dán câu đối đỏ. Hóa là gia đình chủ nhà dán giúp một tấm cho may mắn.
Tôn Thu Phương vội lấy mấy cái bánh giầy mang sang biếu chủ nhà, của ít lòng nhiều, dù cũng là đặc sản quê. Lúc về, tay bà thêm một bát thịt kho.
Tôn Thu Phương : "Chị Trần cứ khách sáo mãi. Mẹ biếu mấy cái bánh, chị cho bát thịt to, ngại quá."
Tô Trường Vinh bảo: "Sau cơ hội thì biếu họ thêm chút đồ. Người với , nhớ kỹ." Trải qua chuyện gia đình lục đục, Tô Trường Vinh càng thêm trân trọng tình nghĩa.
Tranh thủ khí Tết còn náo nhiệt, vợ chồng Tô Trường Vinh nhặt ít phế liệu. vì là Tết, ai bán phế liệu, trạm thu mua cũng đóng cửa, đợi mùng 8 mới mở.
Mùng 5 Tết, Liêu Chiêu Đệ và cô bé là Trương Tuệ sang chúc Tết.
Tôn Thu Phương vui lắm, mấy món ngon đãi khách, khí náo nhiệt.
Chờ khách về , Tôn Thu Phương : "Ông xem, vợ chồng chú Ba ở ngay gần đây mà chẳng thèm qua , còn bằng ngoài."
Tô Trường Vinh đáp: "Thôi, so đo mấy chuyện đó gì?"
"Không so đo, chỉ thấy chuyện ho thôi." Tôn Thu Phương nghĩ nghĩ vẫn thấy họ hàng bên nội thật chán. Rồi nghĩ đến nhà đẻ, bắt đầu mong ngóng em trai mau lên.
Tôn Hải mùng 10 mới lên. Vốn định qua rằm mới , nhưng bà ngoại Tôn ở nhà giục mấy , đành khăn gói quả mướp lên thành phố.
Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương sớm thuê sẵn một cái lều gần đó cho , giúp Tôn Hải định chỗ ở xong xuôi, cả nhà quây quần bên nhà Tô Trường Vinh ăn bữa cơm.