"Thu Phương, cuộc sống quá, cứ như mơ . Sao mà còn hơn nữa, hơn thế nữa."
Tôn Thu Phương mặc kệ ông chồng, đẩy ông lên giường, đắp cho cái chăn mỏng, lấy nước ấm lau mặt cho ông.
Tô Mẫn cũng quản nhiều, về phòng xem hộp tiền tiết kiệm.
Từ lúc lên thành phố, cô cũng tiền tiêu vặt. Ngày thường chợ mua thức ăn thừa chút đỉnh, cô tự giữ lấy, giờ cũng dành dụm hơn ba mươi đồng.
Cô dựa năng lực của để kiếm tiền, tự nhiên cũng tiện xin thêm tiền của .
Cất tiền kỹ càng, cô tính toán trong đầu một hồi, mới rửa mặt, đắp chăn ngủ.
Tuy buổi tối ngủ muộn nhưng sáng hôm cả nhà đều dậy sớm. Tôn Thu Phương dậy từ sớm lau dọn nhà cửa từ trong ngoài một lượt. Bà nấu bữa sáng đầu tiên cái bếp của nhà .
"Vẫn là cái bếp củi dùng thích, thế mới dáng cái nhà chứ." Tôn Thu Phương gian bếp rộng rãi của , hài lòng hết sức, cảm thấy tiền bỏ thật xứng đáng.
Tô Mẫn : "Mẹ, con hẹn Chiêu Đệ chơi cùng , lát ăn cơm xong con nhé."
"Đi mà , trời hôm nay nóng, con ở nhà mà dưỡng da, hết hè là học , con phơi đen thui thì bạn bè nó cho."
"Mẹ , , giờ ai còn ru rú trong nhà dưỡng da nữa. Con với Chiêu Đệ hẹn , với bố đừng lo cho con là ."
"Thế cũng . Hôm nay cũng ngoài, bố con và nhỏ sạp, ở nhà trông nhà, xem treo cái biển lên buôn bán . Nếu ở nhà mà cũng bán hàng thì bố con và con đỡ sạp."
Ăn sáng xong, Tôn Hải dùng bút lông mấy chữ to "Tiệm tạp hóa Tô gia" lên tấm bảng gỗ, bảo Tô Trường Vinh treo lên cửa. Tôn Thu Phương còn dùng phấn giá các loại mặt hàng lên bảng gỗ nhỏ, đặt trong các túi đựng hàng, bày cửa. Nhìn sạp hàng dáng hình, bà vui vẻ : "Mặc kệ ai mua , cứ bày tính."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lúc Tô Trường Vinh và Tôn Hải cửa, Tô Mẫn cũng ôm cái áo bông cũ và một cái thùng xốp ngoài tìm Liêu Chiêu Đệ.
Tôn Thu Phương thấy con gái trời nóng nực mà ôm áo bông, hỏi: "Con ôm áo bông gì thế?"
"Có việc dùng đến ạ, con đây." Tô Mẫn vội vàng một câu chạy tìm Liêu Chiêu Đệ. Cô dám cá là nếu kiếm tiền, kiểu gì cũng bắt ở nhà trông sạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-66.html.]
Mười ba tuổi đầu, thật sự là chịu nổi cảnh .
Gặp Liêu Chiêu Đệ, Tô Mẫn kéo bạn thẳng về phía khu nhà xưởng.
Liêu Chiêu Đệ vẻ mặt hưng phấn: "Tô Mẫn, rốt cuộc , kiếm tiền kiểu gì?"
Tô Mẫn lúc mới giấu nữa, : "Giờ trời đang nóng, xưởng lấy ít kem cây , rao bán khắp nơi. Một cây kem lãi hai xu, một ngày cũng kiếm mấy đồng, một tháng là mấy chục đồng thu nhập còn gì?"
Liêu Chiêu Đệ xong, mắt tròn mắt dẹt: "Thật sự kiếm nhiều thế á?" Đối với cô bé, mấy chục đồng tương đương với một khoản tiền khổng lồ.
"Đương nhiên , một năm chỉ một mùa hè thôi, ai mà chẳng ăn đồ lạnh cho mát."
"Cậu cũng ." Liêu Chiêu Đệ gật đầu, nhớ vốn, ngẩng đầu Tô Mẫn: "Tô Mẫn, tớ tiền..."
Không tiền thì buôn bán gì .
Tô Mẫn nắm tay bạn: "Tớ vốn, góp sức, đến lúc đó trừ vốn , chia bốn sáu, ?"
Dù giúp Liêu Chiêu Đệ kiếm tiền nhưng Tô Mẫn cũng định bao bọc quá mức. Lòng là thứ khó lường, vô duyên vô cớ với ai quá, ban đầu họ sẽ cảm kích, nhưng lâu dần sẽ coi là đương nhiên. Thà rằng ngay từ đầu cứ sòng phẳng, cũng vì chuyện tiền bạc mà sinh ngăn cách.
Liêu Chiêu Đệ chẳng thấy thiệt thòi chút nào, ngược thấy Tô Mẫn đang giúp nhiều. Bởi vì nếu Tô Mẫn mặc kệ cô bé thì một xu cô bé cũng chẳng kiếm .
"Tô Mẫn, cảm ơn ."
Tô Mẫn mím môi , hào sảng : "Chúng cùng kiếm tiền, cùng ăn sung mặc sướng."
Liêu Chiêu Đệ thật thà, nghiêm túc : "Kiếm tiền cũng thể tiêu hoang thế . Chờ lãi, tớ mời uống nước ngọt ga."
Tô Mẫn bật : "Được, tớ còn ăn kem nữa, ăn loại đắt nhất ."