Haizz, nếu sẽ trọng sinh, nhất định cô sẽ học thêm chút tay nghề mang về, giờ cũng đỡ gian nan thế .
Tôn Hải suy nghĩ trong đầu Tô Mẫn, chỉ những lời cô gợi ý mà ghi nhớ kỹ. Bản cũng thích ăn vặt nên lúc nhập hàng cứ lưỡng lự, đành mỗi thứ lấy một ít. Lần cũng coi như khảo sát thị trường, xem bọn trẻ thích loại nào, chờ khai giảng sẽ đẩy mạnh nhập loại đó.
Trẻ con nghỉ hè, lớn cũng khá hào phóng. Đi thường để cho con ít tiền lẻ đại lý gần nhà mua quà vặt.
Có Tô Mẫn phụ giúp rao hàng, việc buôn bán của Tôn Hải cũng dần khấm khá. Mọi mua kem tiện thể mua thêm gói bim bim, kẹo bánh về ăn xem tivi. Mấy đứa bài tập hè buồn ngủ cũng mua chút đồ ăn vặt cho tỉnh táo.
Tôn Hải bán hàng lưu động mất tiền thuê mặt bằng, đang mở rộng thị trường nên để giá mềm. Có món còn rẻ hơn tiệm tạp hóa, phục vụ tận cửa nên khách đông. Nhân cơ hội , cũng chốt vài món bán chạy, chuẩn nhập lượng lớn hơn cho đợt .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hơn một tháng hè trôi qua, cả hai đều kiếm một khoản kha khá. Tô Mẫn cộng cả 50 đồng đó và tiền lãi tháng cũng ngót nghét trăm đồng. Tôn Hải bán nhiều mặt hàng, kiếm cũng nhiều, chỉ riêng hơn tháng bỏ túi hơn 80 đồng.
Tôn Hải hài lòng với thu nhập . Trước nhặt phế liệu thu nhập cũng khá nhưng định, giờ món đồ ăn vặt , thể mở rộng quy mô, còn phát triển đến thì tạm thời nghĩ xa thế.
Thoắt cái đến ngày mùng 1 tháng 9.
Đây là ngày tựu trường của cả nước. Da dẻ Tô Mẫn đen nhẻm vì phơi nắng, Tôn Thu Phương mắng cho một trận.
"Đang yên đang lành con gái trắng trẻo xinh xắn, giờ đen như củ tam thất thế , đến trường cho thối mũi."
Tôn Thu Phương mồm thì mắng nhưng trong lòng tự hào về con gái. Bà đẻ con trai để đỡ đần, chẳng chị em, cứ lo con gái một một vất vả. Giờ thấy con gái chịu thương chịu khó, đầu óc, bà và Tô Trường Vinh già yếu cũng lo con khổ.
Nghĩ mai con báo danh, mấy hôm nữa khai giảng, Tôn Thu Phương Tô Mẫn coi thường, dứt khoát đóng cửa sạp, dắt Tô Mẫn lên phố mua quần áo. Bà nghĩ bụng, vì lụa, con gái đen một chút thì càng ăn mặc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-70.html.]
Tôn Thu Phương ngày thường tiết kiệm nhưng lúc thoáng, kéo Tô Mẫn thẳng cửa hàng bách hóa chọn quần áo .
Thời quần áo trẻ con thường bán cả bộ.
Tuy hết hè nhưng tháng 9 vẫn còn nóng, vẫn mặc áo cộc tay quần đùi . Tôn Thu Phương chọn mua luôn cho con một bộ váy kẻ ca rô và một bộ áo cộc quần đùi màu đỏ.
Tô Mẫn quan trọng chuyện ăn mặc lắm, thấy hai bộ quần áo ngốn mất hai mươi đồng thì xót của: "Mẹ ơi, hai bộ là đủ , về thôi. Đến trường phát đồng phục, con cũng chẳng mặc mấy bộ ."
"Không , ở nhà mặc cũng mà." Tôn Thu Phương đầu mua quần áo cho con trong cửa hàng lớn, mới thấy chất lượng cuộc sống của con so với con nhà kém xa quá. Trước đây con mặc đồ cũ của cho, vá chằng vá đúp. Không như đồ trong , mới , thế mới là đồ cho con gái mặc chứ.
"Mẫn Tử, con sắp học trường phố , với bố tiết kiệm đến mấy cũng tiếc khoản . Không , bố con bảo , mua nhiều một chút để đổi."
Nghe , Tô Mẫn vội xua tay: "Mẹ, con thật sự thích mấy bộ , đừng mua nữa, chờ trời mát mua quần áo thu đông ."
"Được , thế mua đôi giày . Hôm qua thấy ngoài đường đứa bé đôi giày hình con bướm lắm."
Tôn Thu Phương đến đây, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Tô Mẫn hào hứng như cũng nỡ từ chối. Dù trong lòng cô cũng thích cảm giác yêu thương . Kiếp lúc bố cô bệnh nặng, cô chỉ rửa mặt bằng nước mắt, chẳng ai lo cho cô. Sau cũng là cô nỗ lực gồng gánh cả gia đình.
Hiện tại bố khỏe mạnh, kinh tế gia đình lên, cuộc sống mơ ước thật sự thành hiện thực.