Trọng Sinh Đêm Tân Hôn, Phu Quân Hắc Hoá Rồi - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-10-21 15:32:05
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Dương Trường Công chúa phủ.
“Thiếu gia hôm qua ở thi hội, gặp của phe Thái tử, bọn họ chế nhạo gian lận, tức đến mức về nhà liền đập phá hết đồ đạc trong phòng...” Thư đồng run rẩy bẩm báo.
An Dương Trường Công chúa đau đầu xoa xoa trán:
“Cái tên Trì Mặc Ngôn đáng ghét ... hại nhi tử của chê , phái hành thích, vẫn tin tức truyền về?”
Chu Cấu tiến lên một bước, cung kính , “Trì Mặc Ngôn bất quá chỉ là một thư sinh trói gà chặt, lấy mạng dễ như trở bàn tay. Chỉ là cho sạch sẽ một chút, cần vài sắp xếp chu đáo. Xin Điện hạ hãy tĩnh đợi thêm một thời gian.”
An Dương Trường Công chúa gần đây tâm trạng .
Vì chuyện Đổng Trạch Phi gian lận, tự lo còn xong, chẳng còn rảnh rỗi đối phó Khương Dung nữa.
“Đợi đợi đợi, thể khiến c.h.ế.t nhanh một chút ?” An Dương Trường Công chúa bực bội phát cáu.
Mọi đều dám thêm.
Chu Cấu chuyển đề tài , “Hiện giờ Phạm Tử Dịch và Tuân Hà, chê là một đôi đoạn tụ!”
“Cái gì?” An Dương Trường Công chúa lập tức hứng thú.
Chuyện phiền lòng của nhà , cố nhiên khiến đau đầu. thấy chuyện mất mặt của nhà khác, tâm lý liền cân bằng hơn nhiều.
Chu Cấu lập tức kể cho nàng về bài văn trong “Thiên Thu · Quyển Tứ” gây chấn động bách tính.
“Thú vị! Thật thú vị! Phạm Tử Dịch đó chẳng sẽ tức đến hộc m.á.u ?” An Dương Trường Công chúa đầu tiên cảm thấy Vạn Quyển Thư Trai cũng một chuyện , hả hê :
“Mau, mang sách đến cho xem...”
Chu Cấu vẻ mặt khó xử, “Việc cần thiết ạ...”
“Bảo ngươi mang thì cứ mang! Còn nhảm nữa, tự lĩnh năm mươi ván!” An Dương Trường Công chúa kiên nhẫn .
Trong lòng Chu Cấu vô cùng hối hận, nhưng cũng chỉ thể dâng “Thiên Thu · Quyển Tứ” lên.
An Dương Trường Công chúa lướt qua thượng quyển, thấy bài đầu tiên của hạ quyển, nhíu mày, “Cũng chỉ của Bắc Vương phủ, mới thể loại văn chương thổi phồng Tạ Lăng Hi thế , đem một tên công tử bột khoa trương thành đại hùng...”
“ , Đổng Tích Cầm bây giờ gả cho Đoan Vương, ngươi nhanh chóng sắp xếp để quyến rũ Tạ Lăng Hi.”
Chu Cấu lau một vệt mồ hôi lạnh trán, “Dạ...”
An Dương Trường Công chúa lật xem, thấy phần cuối cùng về Phạm Tử Dịch và Tuân Hà...
Ngay lập tức ngả nghiêng, vui tả xiết, cực kỳ sung sướng:
“Phạm Tử Dịch nhất định là tức nhẹ. Khương Dung đúng là đồ ngu ngốc, đắc tội Phạm Tử Dịch như , cũng , nhất là Phạm Tử Dịch mà chỉnh đốn nàng một phen...”
Nàng tiện tay lật thêm một trang, nụ mặt chợt cứng đờ.
Bởi vì tiêu đề bài văn kế tiếp là: “Trưởng công chúa chi tử giả bệnh tránh chiến, chăng vì gian lận khoa cử sợ bại lộ?”
“Rầm!”
An Dương Trường Công chúa tức giận quăng sách, “Nói bậy bạ! Một lũ càn!”
Chu Cấu im lặng quỳ một bên dám lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, bảo đừng xem , Điện hạ nửa lời cũng lời khuyên gì cả.
Nghe chút chuyện nhà là , cứ nhất định tự xem chuyện của nhà .
“Tức c.h.ế.t ! Tức c.h.ế.t !” An Dương Trường Công chúa vô năng cuồng nộ.
Phạm Tử Dịch tức c.h.ế.t nàng , nhưng nàng thì sắp tức c.h.ế.t ...
Thái tử phủ.
Thái tử phi họ Phạm giữ Phạm Tử Dịch , chuyện riêng.
“Huynh trưởng, ý của mẫu là, nên sớm xem mặt vợ ...” Phạm thị thần sắc phức tạp.
Phạm Tử Dịch nhíu mày, “Ta một lòng phò tá Thái tử lên ngôi, đối phó Đoan Vương, nào thời gian quản chuyện nhi nữ tình trường . Đợi cục diện định hơn hẵng .”
“ hiện giờ trong kinh thành đều đồn đại, và Tuân Hà chính là... đoạn tụ...” Phạm thị thôi.
Phạm Tử Dịch sắc mặt cứng đờ, lạnh lùng : “Bất quá chỉ là chút lời đồn đãi, gì đáng !”
Người trong sạch tự sẽ trong sạch, lòng kiên cố như bàn thạch, há vài câu lời đồn nhiễu loạn.
đợi đến khi Phạm Tử Dịch trở về nhà...
Phát hiện những quan viên cấp nịnh bợ , đây thường tặng mỹ nhân, tất cả đều đồng loạt thành nam kỹ...
Phạm Tử Dịch: ...
“Nói với mẫu một câu, lập tức chọn vợ.” Phạm Tử Dịch nghiến răng nghiến lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-dem-tan-hon-phu-quan-hac-hoa-roi/chuong-121.html.]
Hắn còn giữ nổi kiên nhẫn.
Ai mà chịu đựng nổi chứ.
Ở kinh thành, một chuyện khác cũng khiến dân chúng bàn tán xôn xao kém gì chuyện tình Phạm-Tuân, chính là cuộc thi hoa khôi của Tám Đại Thanh Lâu.
Theo lời dặn dò của Khương Dung, thu thập tin tức của Vạn Quyển Thư Trai, vẫn luôn dõi sát tin tức cuộc thi hoa khôi.
Khương Dung xong đống tình báo mới nhất.
Nhìn thấy một cái tên.
Yên Vũ Lâu, Hoa Liên.
Yên Vũ Lâu là một trong Tám Đại Thanh Lâu của kinh thành, hoa khôi đương nhiệm mấy tháng một vị quan to quyền quý chuộc , tạm thời mua một danh kỹ từ Giang Nam về.
Người , tên là Hoa Liên.
Người nàng chờ đợi, đến.
Khương Dung với Phỉ Thúy, “Bảo Thu Nương gửi một bức thiệp mời cho Hoa Liên, lấy danh nghĩa Vạn Quyển Thư Trai. Đừng để bất kỳ ai , là gặp nàng . Kể cả Hoa Liên.”
Phỉ Thúy vô cùng ngạc nhiên, Thế tử phi vì gặp một hoa khôi?
nàng hỏi nhiều, lĩnh mệnh xuống sắp xếp.
Thu Nương nhận tin của Khương Dung, lập tức tự tay một phong thiệp mời, gửi đến Yên Vũ Lâu.
“Các hoa khôi của Tám Đại Thanh Lâu, chúng đều sẽ đặc biệt một bài văn để giới thiệu. Không má mì bằng lòng để Hoa Liên cô nương cùng biên soạn sách của chúng trò chuyện một chút ?” Thu Nương khách khí hỏi.
Má mì của Yên Vũ Lâu đương nhiên sẵn lòng.
Giờ đây “Thiên Thu” là sách bán chạy nhất kinh thành, thể giúp bọn họ quảng bá một chút...
“Đó là vinh hạnh của chúng . Còn phiền các của thư trai, giúp Hoa Liên cô nương của chúng vài lời !” Má mì vui vẻ .
Thu Nương , “Vậy hẹn ngày mai buổi chiều, tại lâu ở Thanh Thạch nhai gặp mặt một ?”
“Đương nhiên thể!” Má mì vội vàng đáp lời.
Thu Nương bước thanh lâu, ở cửa cùng má mì thương nghị thỏa đáng, liền rời .
Trước khi , gặp lúc Hoa Liên cô nương lên đài.
Thu Nương đối với nàng cũng chút tò mò, Thế tử phi vì quá mức để tâm đến một hoa khôi như ? Không khỏi thêm một cái.
Vị Hoa Liên cô nương , dáng vô cùng cao ráo, thướt tha mềm mại.
Mày mắt nàng tinh xảo, tựa như ngọc điêu, nhưng lạnh như băng sương, , khí chất tựa tuyết lạnh.
Vừa lên đài, liền khiến hoan hô.
Nàng một chiếc cổ cầm, gảy dây đàn, tiếng đàn leng keng...
Thu Nương hiểu, chỉ cảm thấy đặc biệt . nơi thanh lâu , mấy là đến để đàn chứ?
Chỉ sợ là lãng phí tiếng đàn đến thế .
Trong Trân Tu Lâu.
Chu Hoành Dương kéo Thẩm Văn Uyên uống rượu, lớn tiếng than thở:
“Thẩm , Tạ Lăng Hi đ.á.n.h gãy chân hai ! Phạm Tử Dịch còn cảnh cáo chúng , đừng xung đột với Tạ gia! Bản thiếu gia lẽ nào chỉ thể nín nhịn chịu đựng?”
Chuyện Tuân Hà, khiến Phạm Tử Dịch cảnh cáo một lượt đám công tử bột của phe Thái tử.
Không chọc ghẹo Tạ Lăng Hi.
Thẩm Văn Uyên an ủi , “Đợi Thái tử điện hạ lên ngôi, đối phó một Tạ gia chẳng dễ như trở bàn tay . Tình thế hiện giờ, Đoan Vương đang lăm le, các ngươi mà xung đột với Tạ gia, kẻ lợi là khác.”
Thẩm Thái phó rõ ràng trung lập, nhưng Thẩm Văn Uyên ngầm qua gần với phe Thái tử.
“ mà... đối phó Tạ Lăng Hi, lẽ nào còn đối phó một dân nữ ?” Thẩm Văn Uyên khẽ :
“Nếu vì dân nữ , ngươi rước họa Bắc Vương phủ. Oan đầu, nợ chủ.
Chu , ngươi báo thù , là tìm nhầm ?”
Hắn xưa nay là kẻ ỷ mạnh h.i.ế.p yếu.
Không dám đắc tội Tạ Lăng Hi, liền xúi giục Chu Hoành Dương ức h.i.ế.p dân thường.
“ , nghĩ điểm chứ. Đa tạ Thẩm chỉ điểm.” Chu Hoành Dương chợt tỉnh ngộ, trong mắt lóe lên một tia hung tợn: “Nếu con tiện nhân , bản công tử chịu nhiều tội như ! , chính là nên tìm nàng đòi chút tiền lãi!”