trận, còn động cả tay chân, nhưng bọn họ đứa nào đứa nấy đều như vô , rõ ràng là trộm đồ của con, nhưng vẫn khăng khăng  trộm!”
 
 
Kỳ thị  xong một trận chóng mặt: “Vô sỉ! Thật sự quá vô sỉ! Báo quan, chuyện  nhất định  báo quan! Của hồi môn là tài sản riêng của con, bọn chúng   quyền lấy !”
 
 
Thẩm Mính Tuyên lắc đầu: “Không thể báo quan, nếu  sẽ đắc tội   với Hữu Hách,   con còn  dựa   để  cuộc sống   mà!  dù ,  tối qua và sáng nay đều   với con nửa lời, đang giận dỗi con đây.”
 
 
“Hắn còn  mặt mũi giận dỗi con ? Là cả nhà bọn họ trộm của hồi môn của con,  đáng lẽ  bảo vệ con mới đúng chứ!”
 
 
“Liêu Hữu Hách  các     của  đều là những đứa con hiểu chuyện nhất,  thể nào trộm của hồi môn của con, nhất định là nha  và ma ma của con  trộm mất .”
 
 
Kỳ thị  xong, mắt tối sầm .
 
 
Nàng  bật  lớn: “Nữ nhi khổ mệnh của  ơi, đây là gả cho cái loại  gì thế !”
 
 
Thẩm Mính Tuyên tự  tẩy não: “Con  khổ,   con sẽ là Liêu phu nhân    ngưỡng mộ! Mọi sự hy sinh bây giờ đều đáng giá! Thẩm Vãn Đường mới là  mệnh khổ đó!”
 
 
Lúc , Thẩm Vãn Đường đang  trong tiểu viện của  hóng mát,  ăn nho,   nha  Đỗ Quyên kể chuyện Thẩm Mính Tuyên ở Liêu gia một cách sinh động.
 
 
“Của hồi môn của đại tiểu thư đều   Liêu gia cướp mất, Thược Dược bọn họ  những  giành  , mà còn   Liêu gia vu khống ngược ,  là mấy  họ  trộm của hồi môn của đại tiểu thư, đổ tội cho  Liêu gia, lão thái thái Liêu gia còn  bán Thược Dược bọn họ  nữa!”
 
 
“Mấy  Thược Dược  về đến nơi, liền cắm đầu  bếp,    nhét đồ ăn  miệng, tiểu thư   thấy đó thôi, mấy  họ cứ như đói mấy ngày mấy đêm  .”
 
 
“Đến cả những  lớn tuổi như Phòng ma ma  khi trở về cũng  lóc,  đại tiểu thư ở bên  sống quá khổ sở, ban đêm  còn  ngủ chen chúc  một chiếc giường với  chồng và mấy cô em chồng.”
 
 
Thược Dược và Phòng ma ma đều là  hầu  theo  của hồi môn mà Kỳ thị cho Thẩm Mính Tuyên, ngoài hai  họ, còn  mấy nha  và ma ma khác, ý  là để Thẩm Mính Tuyên mang nhiều  hầu hơn, hòng đến nhà chồng lập uy.
 
 
Xem  uy thế của Thẩm Mính Tuyên chẳng hề  lập lên, ngược  còn  nắm thóp.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-10.html.]
 
Thẩm Vãn Đường mỉm , nàng   Thẩm Mính Tuyên thật ngốc, mang theo nhiều của hồi môn và  hầu như ,  để cuộc sống của  trở nên như thế .
 
 
Năm đó nàng chỉ mang theo hai nha  và một ma ma  của hồi môn, nhưng  khiến lão thái thái Liêu gia ngoan ngoãn phục tùng, bốn     của Liêu Hữu Hách, thì  đều cung kính gọi nàng là tẩu tẩu, tranh   việc giúp nàng.
 
 
Trẻ con nhà nghèo thật   dễ mua chuộc, nàng chỉ cần liệt kê một danh sách những việc cần bọn chúng ,  danh sách còn ghi rõ  bạc  thể nhận   khi  thành, bọn chúng liền tranh   .
 
 
Năm đó, ngày thứ hai  khi nàng xuất giá,  sai ma ma  mua gỗ về.
 
 
Đến tối, mấy  em nhà Liêu liền theo bản vẽ của nàng, đóng cho nàng một chiếc giường rút kiên cố.
 
 
Mấy đứa trẻ căn bản  ngờ rằng bọn chúng  thật sự  thể đóng   một chiếc giường, tất cả đều vây quanh chiếc giường mà mừng rỡ  toe toét, khi  thấy thành phẩm, cảm giác thành tựu của bọn chúng đạt đến đỉnh điểm.
 
 
Thêm  đó, Thẩm Vãn Đường tẩu tẩu còn luận công ban thưởng, phát bạc theo công sức bỏ , mấy đứa trẻ vui mừng như Tết đến.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Vốn dĩ lão thái thái Liêu gia còn chê nàng tiêu xài hoang phí, chê nàng  mới gả về  sai con cái của bà   việc khổ cực, còn  trách mắng nàng, kết quả tất cả bọn trẻ đều  đỡ cho Thẩm Vãn Đường, thậm chí còn cãi  lão thái thái, bốn cái miệng cùng lúc , ngay lập tức khiến lão thái thái câm nín.
 
 
Đêm đó, Thẩm Vãn Đường liền ngủ  giường mới,  còn  ngủ chen chúc với lão thái thái và các cô em chồng nữa.
 
 
Liêu Hữu Hách  thấy bản vẽ của nàng cùng với chiếc giường thành phẩm, liền đối đãi với nàng khách khí hơn  nhiều, bởi vì  khác   giá trị của bản vẽ đó, nhưng  là   học, cũng  chút kiến thức,   giá trị của bản vẽ.
 
 
Một chiếc giường rút   thành,  chỉ cần cấu trúc cơ bản, mà còn cần cả kỹ thuật mộng và mộng ghép,  thường dù  từng thấy  khác đóng giường thế nào, cũng tuyệt đối  thể vẽ  bản vẽ, càng  thể chỉ huy  khác đóng giường.
 
 
Chỉ một chiếc giường,  khiến Liêu Hữu Hách  rằng, Thẩm Vãn Đường nhất định là một nữ tử vô cùng thông tuệ và  đại trí.
 
 
--- Chương 7: Toàn Kinh Thành Đều Kinh Ngạc Đến Rớt Hàm ---
 
 
Liêu Hữu Hách đương nhiên cũng xót xa cho các    , bọn chúng vì đóng giường cho Thẩm Vãn Đường mà  tay đều nổi mụn nước, đứa nào đứa nấy mệt đến mức vã mồ hôi hột,  vốn định  Thẩm Vãn Đường vài câu, nhưng khi thấy Thẩm Vãn Đường phát bạc cho các    ,   chọn cách im lặng.