Là thị vệ,   thể bảo vệ  thế tử, bọn họ vô cùng thất trách, trở về chắc chắn sẽ  phạt.
 
 
 bọn họ cũng   vì  thực lực  chênh lệch lớn đến  so với thủ hạ của Cố Thiên Hàn, chỉ một cái chạm mặt,   đánh bại, rõ ràng bọn họ cũng ngày ngày luyện tập mà.
 
 
Tại một trang viên ở ngoại ô thành, Thẩm Vãn Đường  an cư.
 
 
Diêm ma ma cùng Đỗ Quyên, Cầm Tâm ba  cũng   của Cố Thiên Hàn đón đến trang viên, để  thể ở gần hầu hạ nàng.
 
 
Ba    thấy Thẩm Vãn Đường   đẫm máu, đều giật  hoảng sợ.
 
 
Đỗ Quyên thậm chí sợ đến phát , nàng  quỳ sụp xuống, theo bản năng gọi  xưng hô ngày : “Tiểu thư, đều là nô tỳ  bảo vệ  ,  bảo nô tỳ cùng Tam Thổ dò la chuyện trong Thẩm phủ, nô tỳ cũng  dò la  mật đạo ,  dò la  âm mưu của Tiêu thế tử, đều là nô tỳ vô dụng, hại tiểu thư  thương nặng đến ,  từ nhỏ đến lớn  từng chảy nhiều m.á.u đến thế!”
 
 
Thẩm Vãn Đường sống  tay đích mẫu Kỳ thị, tuy rằng cuộc sống vô cùng gian nan, nhưng Kỳ thị đều dùng những chiêu trò ám , sẽ  công khai đánh mắng Thẩm Vãn Đường, cho nên Thẩm Vãn Đường quả thật  từng  thương nặng đến .
 
 
Lúc  nàng sắc mặt trắng bệch như quỷ, nhưng vẫn nở một nụ : “Không ,   c.h.ế.t , m.á.u   thì đáng sợ, nhưng còn  trí mạng. Ngươi cũng  cần tự trách, Tam Thổ  dò la  tin tức,   thể    Kỳ thị và Tiêu Thanh Uyên khống chế,  cũng   khó bảo .”
 
 
Diêm ma ma thấy Đỗ Quyên vẫn còn , liền kéo nàng  dậy: “Được , lúc    lúc để , mau chóng hầu hạ thiếu phu nhân tắm rửa  y phục, để thiếu phu nhân sớm  nghỉ ngơi.”
 
 
Đỗ Quyên vội vàng lau khô nước mắt, cùng Cầm Tâm  chuẩn  nước nóng và y phục.
 
 
Diêm ma ma tiến lên sờ trán Thẩm Vãn Đường, phát hiện  chút nóng: “Thiếu phu nhân sợ là  bắt đầu sốt cao ,    tự   y thuật  tầm thường,    tự  bắt mạch? Tự  kê một thang thuốc ?”
 
 
Thẩm Vãn Đường tự   rõ tình trạng của , sốt cao là chuyện bình thường, nàng  cần tự  bắt mạch,   mấy loại dược liệu, bảo Diêm ma ma phái   bốc thuốc.
 
 
“Vậy thiếu phu nhân   ăn chút gì ? Lúc lão nô đến đây  hỏi rõ , trang viên  cái gì cũng , dưa trái rau củ, gà vịt trâu bò, cá tôm cua ghẹ, thậm chí còn  một vườn  nhỏ, bất kể   ăn gì uống gì, ở đây đều  thể  , còn tiện lợi hơn cả lúc chúng  ở Quốc công phủ nữa!”
 
 
Thẩm Vãn Đường   ở đây  nhiều thứ như , cũng khá vui vẻ, nhưng lúc  nàng thực sự   khẩu vị: “Ta  ăn  gì cả, đợi ngày mai , ngày mai khi đầu   còn đau như  nữa, chúng   xem những dưa trái  trông thế nào, hái một ít về  món ăn.”
 
 
Diêm ma ma ứng tiếng,  lui  ngoài.
 
 
Thẩm Vãn Đường liền ở  sự hầu hạ của Đỗ Quyên và Cầm Tâm, lau rửa cơ thể,  một bộ y phục khô ráo mềm mại.
 
 
Vừa đúng lúc thuốc của nàng cũng  sắc xong, Diêm ma ma bưng thuốc  , phía  còn  một bà tử của trang viên, bà tử  bưng theo bát cháo kê thơm lừng và mấy món rau thanh đạm.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Diêm ma ma : “Thiếu phu nhân, lúc lão nô đến phòng bếp, thấy bát cháo và món ăn bà tử   đều vô cùng ngon,    thử một chút ? Ăn chút gì lót   hãy uống thuốc,  hại  thể.”
 
 
Thẩm Vãn Đường vốn   ăn gì, nhưng ngửi thấy mùi thơm lừng của bát cháo kê vàng óng, vẫn gật đầu: “Vậy thì nếm thử !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-1015.html.]
 
Cố Thiên Hàn đúng lúc   ,  cũng  tắm rửa và  y phục.
 
 
Nghe thấy Thẩm Vãn Đường   nếm thử, trong lòng khẽ thở phào: “Nàng  ăn chút gì  ?”
 
 
Thẩm Vãn Đường tựa  gối ôm lớn  : “Bát cháo kê  ngửi  thơm,   uống ?”
 
 
Cố Thiên Hàn  về phía bà tử : “Lại  lấy thêm một bát nữa,  sẽ cùng phu nhân uống.”
 
 
“Ai! Công tử đợi một lát, lão nô  lấy ngay!”
 
 
Cố Thiên Hàn sải bước tiến lên, bưng bát cháo kê  xuống bên cạnh Thẩm Vãn Đường,  tự  đút cho nàng uống.
 
 
--- Chương 676 Hắn Sẽ Bị Bãi Quan ---
 
 
Thẩm Vãn Đường  thẳng dậy: “Ta là đầu  thương,   tay  thương,  tự   .”
 
 
Cố Thiên Hàn ấn nàng trở , múc một muỗng cháo, khẽ thổi nguội, đưa đến môi nàng: “Đầu  thương cũng  nên cử động lung tung.”
 
 
Thẩm Vãn Đường đành chịu, đành mở miệng ăn.
 
 
Cháo kê   miệng vô cùng thơm ngon, từng hạt mềm nhừ mịn màng, độ lửa cực kỳ  vặn.
 
 
Rất nhanh, nàng  uống hết nửa bát cháo, ăn thêm mấy món rau thanh đạm.
 
 
Rồi  đó nàng  ăn nổi nữa.
 
 
Nàng   ăn nữa, Cố Thiên Hàn cũng  ép nàng ăn, những món ăn và cháo nàng ăn dở, cùng với bát mới đưa đến,  đều ăn sạch sành sanh.
 
 
Thẩm Vãn Đường , cả ngày hôm nay  chắc là đều  tìm nàng, nàng  ăn gì,  cũng  ăn, lúc  cũng đói lả .
 
 
Nàng uống thuốc, súc miệng, hỏi Diêm ma ma: “Bà tử  cháo  tên gì?”
 
 
“Bẩm thiếu phu nhân, phu gia của bà  họ Ngưu,   đều gọi là Ngưu bà tử.”
 
 
“Cháo  khá ngon, thưởng cho Ngưu bà tử.”
 
 
“Vâng.”