Thẩm Vãn Đường phụ họa nàng: "Cố Nhị công tử  trách nhiệm, tương lai tiền đồ vô hạn."
 
 
Cố Thiên Hàn  Thẩm Vãn Đường, hôm nay nàng mặc một bộ nhu quần màu xanh nõn nà,  đầu cài một chiếc trâm ngọc bích,  cổ tay đeo một đôi vòng tay xanh biếc trong suốt vô cùng, làn da trắng nõn nà của nàng  sự tô điểm của chúng, dường như cũng là một khối mỹ ngọc trắng ngần  tì vết, khiến    kìm   khám phá nội tâm của nàng.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Song Cố Thiên Hàn hiểu rằng,   thể mang đến bất kỳ phiền phức nào cho nàng,  chỉ liếc một cái  thu ánh mắt : “Vương phi và Thế tử phi  quá khen , Thiên Hàn thật hổ thẹn  dám nhận.”
 
 
Hắn  đoạn, đưa lên danh sách lễ vật   mang đến.
 
 
Thẩm Vãn Đường tiến lên nhận lấy, nàng liếc  một cái, phát hiện lễ vật danh sách đại khái  giá trị tương đương với những thứ Tiêu Thanh Uyên  tặng Quốc công phủ  ,   gì đặc biệt,  nàng liền đưa cho mẫu  xem.
 
 
Ninh Vương phi phất tay, ý bảo Thẩm Vãn Đường cứ giữ lễ đơn  là .
 
 
Nàng  xem lễ đơn, cũng  hứng thú với lời tạ  mà Cố Thiên Hàn mang đến, nàng càng tò mò phản ứng của Cố gia  khi Cố Thiên Hàn cướp Sở Yên Lạc .
 
 
Từ đêm qua đến giờ, Cố gia  chẳng hề  động tĩnh gì, điều  thực sự  kỳ lạ!
 
 
Chẳng lẽ Cố gia  nên như Ninh Vương phủ, vì Sở Yên Lạc mà gà bay chó sủa ?
 
 
“Thiên Hàn , con đưa Sở Yên Lạc về, mẫu  con  trách phạt con ư? Bà  cho phép con cưới nàng  về cửa?”
 
 
Cố Thiên Hàn giọng điệu nhàn nhạt: “Sở cô nương còn  gả cho ,  đương nhiên  thể cứ thế đưa nàng về Cố gia. Thành hôn  theo đúng tam môi lục sính, như  mới coi là giữ thể diện cho nhà gái. Nếu  tùy tiện đưa Sở cô nương về nhà, đó   là bảo hộ nàng, đó là đang hại nàng.”
 
 
Ninh Vương phi ngẩn : “Vậy , con  đưa nàng về Quốc công phủ?”
 
 
“Đương nhiên là .”
 
 
“Vậy bây giờ nàng đang ở ?” Chớ  chạy về Ninh Vương phủ đấy!
 
 
“Ta  mua một căn trạch viện, dành riêng cho Sở cô nương cư trú. Đợi  bẩm báo với phụ mẫu, xin  sự đồng ý của họ,  sẽ mời  mai mối đến cầu hôn, lúc đó mới nghênh đón Sở cô nương  phủ.”
 
 
Ninh Vương phi gật đầu: “Đây quả là những bước chuẩn  hôn lễ bình thường, nhưng phụ mẫu con liệu  đồng ý cho con cưới Sở Yên Lạc ?”
 
 
“Bất kể phụ mẫu  đồng ý  , Thiên Hàn đều sẽ cố gắng tranh thủ. Nếu họ thực sự  chấp thuận,  Thiên Hàn chỉ đành tách khỏi Cố gia, tự  lập phủ để sống riêng. Sở cô nương   loại  ham danh lợi, chắc hẳn cũng bằng lòng chờ Thiên Hàn tự  lập phủ.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  nhịn ,  về phía Cố Thiên Hàn.
 
 
Lời  ,    từ hôm qua , nhưng hôm nay  ,  thế nào cũng thấy  đúng lắm.
 
 
Sở Yên Lạc  giống   kiên nhẫn chờ Cố Thiên Hàn, nàng càng giống  thích theo đuổi danh lợi hơn. Cố Thiên Hàn thực sự   đang  ngược ?
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-184.html.]
“Lễ tạ tội   đưa đến, Thiên Hàn xin  quấy rầy Vương phi và Thế tử phi nữa. Đợi khi Thanh Uyên  khá hơn một chút,
 
 
Thiên Hàn sẽ đến  phiền .”
 
 
Cố Thiên Hàn khẽ chắp tay,  cùng tiểu tư rời .
 
 
Ninh Vương phi  bóng lưng , rơi  trầm tư: “Tiểu tử ,     chút  thể  thấu  ? Rốt cuộc  là thích Sở Yên Lạc,   thích Sở Yên Lạc? Hắn  sắp xếp  ở trạch viện ngoài Quốc công phủ, điều   khác gì nuôi ngoại thất?”
 
 
“Mẫu    lý, quả thật  chút giống nuôi ngoại thất.”
 
 
Thẩm Vãn Đường cũng  thể  thấu Cố Thiên Hàn, bất kể kiếp   kiếp ,  đều mang  cho nàng cảm giác như ,  quá đỗi lạnh lùng và thờ ơ, ngay cả chuyện lớn như cưới Sở Yên Lạc,  cũng  một cách bình thản, thậm chí  chút lạnh nhạt.
 
 
Đó nào giống dáng vẻ của một kẻ chiến thắng ôm  mỹ nhân về?
 
 
Dù chỉ  một chút cũng   ?
 
 
Thế nhưng   hề , từ hôm qua đến giờ,   từng nở nụ  nào, điều  khiến      thể phân biệt  đang vui   vui.
 
 
Đang nghĩ ngợi, Sài ma ma vội vàng bước : “Thế tử phi, lão nô   sai  kiểm kê đồ vật mà Cố nhị công tử gửi đến, phát hiện đồ vật  khớp với danh sách.”
 
 
Thẩm Vãn Đường khẽ giật : “Không khớp? Sao  thế ?”
 
 
Một đại gia tộc như Quốc công phủ, đồ vật đưa  chắc chắn    chuyên trách kiểm kê và ghi chép. Đồ vật và danh sách nhất định  đảm bảo nhất quán mới  đưa  khỏi phủ.
 
 
Nếu , lỡ như thiếu mất đồ vật nào đó, mà trong danh sách của nhà     món , nhưng họ   nhận ,  chẳng  sẽ  khó xử ?
 
 
Thẩm Vãn Đường cất bước   ngoài: “Chỗ nào  khớp? Có thiếu gì ?”
 
 
“Không thiếu đồ vật, mà là dư đồ vật.”
 
 
“Dư cái gì?”
 
 
“Dư hẳn một ngàn lượng vàng.”
 
 
Thẩm Vãn Đường dừng bước: “Cái gì? Ngươi chắc chắn chứ?”
 
 
“Thiên chân vạn xác, Thế tử phi, Cố nhị công tử  đưa dư một ngàn lượng vàng,  vàng    ghi chép trong danh sách.”
 
 
--- Chương 121 Ngươi    hầu hạ Thế tử? ---
 
 
Một khoản vàng lớn như ,  phụ trách đăng ký sổ sách ở Quốc công phủ tuyệt đối  thể bỏ sót.