Nàng gọi Đỗ Quyên, mang theo ngân châm, vội vã chạy đến Thiều Quang viện.
 
 
Vừa bước  phòng, liền thấy Ninh Vương phi  đó với gương mặt tái nhợt như giấy tiền vàng mã,  thở cũng trở nên  yếu ớt.
 
 
Thẩm Vãn Đường vội vàng nâng cổ tay nàng lên, thần sắc ngưng trọng bắt mạch cho nàng.
 
 
Ninh Vương cũng  lúc  bước ,   thấy dáng vẻ của thê tử,   vũng m.á.u  mặt đất,  còn  hiểu  xảy  chuyện gì?
 
 
Lần , khi Tiêu Thanh Uyên rõ ràng  Sở Yên Lạc mang thai nghiệt chủng, mà vẫn khăng khăng  cưới nàng   Thế tử phi, thê tử   chọc giận đến ngất xỉu và thổ huyết,     chọc giận thành  nông nỗi !
 
 
Ninh Vương giận dữ công tâm: "Cái tên hỗn trướng , yên phận  vài ngày,  bắt đầu phát điên tự tìm cái chết! Ngạn Thành,  trói tên hỗn trướng  về đây cho , hôm nay  nhất định  đánh c.h.ế.t !"
 
 
Thị vệ thấp giọng : "Vương gia, Thế tử   khỏi phủ ."
 
 
"Vậy thì   ngoài bắt  về cho ! Hắn chọc giận mẫu    nông nỗi ,  còn mặt mũi nào  ngoài? Cả kinh thành cũng  tìm  đứa bất hiếu thứ hai như thế!"
 
 
Thị vệ lĩnh mệnh rời .
 
 
Còn bên Thẩm Vãn Đường, nàng  bắt mạch xong, bắt đầu châm cứu cho Ninh Vương phi.
 
 
Thời gian châm cứu  , lâu hơn  nhiều so với  , nhưng cùng với việc tăng thêm ngân châm, sắc mặt tái nhợt của Ninh Vương phi  trở nên tươi tắn hơn nhiều.
 
 
Ninh Vương thở phào nhẹ nhõm,  khỏi  về phía Thẩm Vãn Đường.
 
 
Ban đầu, khi thê tử chọn Thẩm Vãn Đường  Thế tử phi cho nhi tử,   đồng ý, xuất  quá thấp kém,  là thứ nữ,  xứng với nhi tử của .
 
 
 bây giờ  ,  sẽ  bao giờ coi thường vị thứ nữ nhỏ bé  nữa, quản gia là một tay lão luyện, trong ngoài đều  nàng thu xếp   đấy, những   quyền ai nấy đều tin phục nàng, trong phủ ngay cả kẻ lười biếng gian xảo cũng giảm   nhiều.
 
 
Hơn nữa, nàng chăm sóc bà mẫu, quả thật  thể chu đáo hơn, điều càng khiến  kinh ngạc là, nàng  một y thuật phi phàm!
 
 
Mỗi khi Vương phi  chỗ nào  khỏe,  cần  gọi thái y, chỉ cần gọi Thẩm Vãn Đường đến xem qua,  quá hai thang thuốc, đảm bảo sẽ khỏi.
 
 
Nếu    ngại  tiện tiếp xúc quá nhiều với con dâu để tránh hiềm nghi,   sớm  cần thái y khám bệnh , trực tiếp gọi con dâu khám bệnh  yên tâm  đỡ  lo nghĩ nhiều!
 
 
Gọi thái y khám bệnh, bọn họ chỉ  dùng những phương thuốc an  nhất, dùng liều lượng thuốc thấp nhất để  xảy  sai sót, an  thì đúng là an , nhưng bệnh khỏi quá chậm, quá hành hạ .
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-204.html.]
Mấy ngày    cẩn thận  phong hàn, ho  ngừng, thuốc thái y kê  mấy hiệu nghiệm,  ho nửa tháng vẫn  khỏi,   vẫn là Vương phi gọi Thẩm Vãn Đường kê cho một thang thuốc,  chỉ uống hai , liền  còn ho nữa.
 
 
Y thuật của con dâu thật sự   gì để chê, hơn nữa nàng còn  khiêm tốn,  bao giờ vì chữa khỏi bệnh cho công công bà mẫu mà kiêu ngạo, nàng vẫn  hiếu thuận, ngày ngày đều đến thỉnh an,   món ngon vật quý gì, phần đầu tiên nhất định sẽ  đưa  Thiều Quang viện.
 
 
Đến nỗi Ninh Vương bây giờ cảm thấy,      xứng với nhi tử của , mà là cái tên nhi tử hỗn trướng  của   xứng với  .
 
 
--- Chương 134: Ngươi còn thật sự  cướp Thẩm Vãn Đường ? ---
 
 
Bách An Hẻm, Tĩnh Tư Trạch.
 
 
Tiêu Thanh Uyên rời khỏi Vương phủ, phi ngựa đến đây.
 
 
 bà v.ú giữ cửa  cho  ,  nổi giận đùng đùng, đá đổ bà vú, xông thẳng : "Yên Lạc,  đến !"
 
 
Tuy nhiên,  đón    Sở Yên Lạc, mà là Cố Thiên Hàn.
 
 
Tiêu Thanh Uyên sững sờ: "Sao ngươi cũng ở đây?"
 
 
Cố Thiên Hàn thần sắc lạnh lùng: "Đây là trạch viện của ,    thể ở đây? Ngược  là Thế tử ngươi, đến tư trạch  của   gì? Nếu  nhớ  lầm, vị trí của trạch viện ,   từng  cho ngươi ."
 
 
"Yên Lạc ? Nàng ở , ngươi    ức h.i.ế.p nàng ?!"
 
 
"Ta  từng ức h.i.ế.p Sở cô nương, Thế tử   là  ý gì?"
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
"Ngươi bớt giả vờ ! Yên Lạc chắc chắn là  chịu ủy khuất ở chỗ ngươi, nên mới  thư cho !"
 
 
"Thư gì? Sở cô nương  gì với Thế tử? Thế tử  bằng đưa thư  cho  xem,   chừng thư căn bản   Sở cô nương , dù , nàng  rời Thế tử , nàng bây giờ một lòng một  chuẩn  gả cho  ."
 
 
Tiêu Thanh Uyên  thể  lọt tai những lời ,  giận dữ đẩy Cố Thiên Hàn , bước  trong phòng.
 
 
Trong nội thất, Sở Yên Lạc đang ốm yếu   giường, nàng sắc mặt tái nhợt, cùng với mái tóc đen nhánh, y phục thuần trắng, cả  nàng trông đặc biệt yếu ớt mảnh mai.
 
 
Mắt Tiêu Thanh Uyên lập tức đỏ hoe: "Yên Lạc!"
 
 
Sở Yên Lạc mở mắt,  mặt lộ vẻ vui mừng: "Thế tử,    đến? Người đặc biệt đến thăm  ?"
 
 
Tiêu Thanh Uyên sững sờ: "Không  nàng  thư cho , bảo  đến ? Nàng  nàng ở đây sống  , bảo  đến đón nàng!"