“Chiếc áo tơi  mà cho Mộ cô nương mặc,  chẳng   sẽ  ướt ? Ta sẽ  bệnh,   bệnh thì sẽ  thể hầu hạ Thế tử nữa, còn sẽ lây bệnh khí cho Thế tử, chắc hẳn Mộ cô nương cũng   thấy Thế tử   bệnh.”
 
 
“Mộ cô nương  thể che ô mà, mau lên , từ  đến nay đều là  phía  đợi Thế tử,   lý nào  để Thế tử đợi chúng , Mộ cô nương  đúng ?”
 
 
Họa Ý  xong, còn khẽ cúi  hành lễ với nàng,    bỏ .
 
 
Mộ Ca tức đến nghiến răng: “Cái Họa Ý , quả nhiên là đồ giả dối!”
 
 
Nàng  kìm  vuốt ve ngón tay ,  ba ngày trôi qua, ngón tay  Họa Ý bẻ vẫn còn âm ỉ đau.
 
 
Nàng thật sự  thể hiểu nổi, Họa Ý một nha  yếu ớt,    sức lực lớn đến , nàng  chịu thiệt thòi ngầm mấy  vì cái sức lực quỷ dị  của Họa Ý !
 
 
Mộ Ca suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chống ô  ngoài, mặc kệ lời Họa Ý là thật  giả,   nàng  cũng  đủ cớ để gặp Tiêu Thanh Uyên .
 
 
Đợi đến khi nàng  đến Tinh Hợp Viện,   từ  xuống    còn một chỗ nào khô ráo, tất cả đều ướt sũng, ô cũng  thổi rách nát, căn bản  che  mưa.
 
 
Tuy nhiên, như   càng khiến nàng  trông thê thảm hơn, hơn nữa quần áo ướt sũng dán chặt  , ngược   lộ   hình thon thả của nàng , khiến Mộ Ca trong lòng thầm hài lòng.
 
 
Nàng  bước  nhà, cả  lạnh đến  run rẩy: “Thế tử, Họa Ý cô nương ,  gọi  đến  chuyện, là thật ? Người cuối cùng cũng nguyện ý gặp   ?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên lạnh lùng  nàng : “Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc còn   nhân nào  đời ? Ngươi  ngươi song  qua đời cô khổ  nơi nương tựa,  chỗ để ,   cố ý lừa  ?”
 
 
Mộ Ca vội vàng lắc đầu: “Ta  lừa Thế tử,  thật sự   còn  nhân nào nữa !”
 
 
“Thật sự  còn ?”
 
 
“Thật sự  còn!”
 
 
“Hừ! Đã đến lúc  , ngươi  mà còn dám lừa ! Mặc Cơ, gọi  ruột của nàng   đây!”
 
 
Mặc Cơ   phòng bên cạnh, dẫn một  đàn ông trung niên .
 
 
Người đàn ông  về phía Mộ Ca, mắt  ửng đỏ, thần sắc kích động: “A Ca, con thật sự còn sống, thật là  quá!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-225.html.]
 
Cả  Mộ Ca đều cứng đờ, nàng  khó tin trợn tròn mắt: “Ngươi…”
 
 
“A Ca,  là  ruột của con đây! Con  nhớ  nữa ?”
 
 
Người đàn ông  ,  lấy  một tấm thẻ gỗ nhỏ từ trong lòng: “Con xem , đây là khi con  chào đời, bà ngoại của con  nhờ sư tăng cầu cho con tấm thẻ bình an ,  đó khắc sinh thần bát tự của con. A Ca, mau mau theo  về nhà , bà ngoại của con ngày nào cũng mong nhớ con đó!”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Hắn  ,  tiến lên định kéo Mộ Ca .
 
 
Mộ Ca đột ngột hất tay  , lùi  một bước: “Ngươi  bậy, ngươi    ruột của ! Thân nhân của  đều    hại c.h.ế.t , ngươi là kẻ giả mạo!”
 
 
“Ta thật sự là  ruột của con, con xem mặt  đây,  cháu hai  chúng  trông giống   bao!”
 
 
“Chẳng giống chút nào! Ngươi    ruột của !”
 
 
“A Ca, con giận  vì   đến đón con về nhà sớm hơn ? Xin ,  tìm con  vất vả, cho nên đến muộn, nhưng dù   cũng  đến , con nên về nhà thôi.”
 
 
--- Chương 148: Lại là công lao của Thế tử phi ---
 
 
Người đàn ông thở dài thườn thượt,   sang Tiêu Thanh Uyên, quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Thạch Hồng xin  mặt song   khuất của A Ca tạ ơn Thế tử đại ân đại đức. Nghe  là Thế tử  cứu vớt cháu ngoại  từ tay cường đạo,  đó  luôn thu nhận nàng ở trong vương phủ, A Ca  Thế tử che chở thật là may mắn.”
 
 
“Ta với tư cách là  ruột của A Ca,   tiện để nàng  cứ ở mãi trong vương phủ như , hôm nay đến đây, là đặc biệt để đưa cháu ngoại về nhà. Mẫu       và em rể  qua đời,    lâu, bây giờ vẫn luôn mong ngóng cháu ngoại trở về đó!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên gật đầu: “Nếu  là  ruột, đương nhiên nên đưa Mộ Ca về,  thì…”
 
 
Lời  còn   xong, Mộ Ca cũng quỳ xuống: “Thế tử,     ruột của ,   thể để  đưa   !”
 
 
Thạch Hồng vội vã : “Thế tử,  thật sự là  của nàng. Ngài nếu  tin,  thể phái   thăm dò. Chúng  là  Thạch Đầu trấn, mẫu  của A Ca tên Thạch Tương, là một mỹ nhân nổi tiếng trong mười dặm tám hương ở chỗ chúng ! Nếu     ruột của A Ca, nếu  thật lòng thương yêu cháu gái , thì   dám bất chấp mưa lớn như , chạy đến Vương phủ đón nàng về nhà đây?”
 
 
Mộ Ca lập tức òa : “Thế tử đừng    bậy,  căn bản  quen   . Nhất định là  kẻ     mắt,    ở  Vương phủ nữa, cho nên mới tìm cho  một   giả, lấy danh nghĩa đón  về nhà, để đuổi  !”
 
 
Nàng đang  lóc thảm thiết, bên ngoài  một  bước .
 
 
Tiêu Thanh Uyên  rõ mặt  thì  sững sờ: “Ngạn Thành? Ngươi đến  gì?”