Thế nhưng, hiện tại nàng  nên  bất cứ thói quen  sở thích nào của  , nên chỉ coi như  hề phát hiện,  sai nha   châm thêm  cho   một  nữa.
 
 
Một lát ,  sai  bưng cho   chút điểm tâm   lò.
 
 
Cụ thể Cố Thiên Hàn thích ăn loại điểm tâm nào, điều  Thẩm Vãn Đường thật sự  , nên chỉ tùy tiện bưng cho   vài loại.
 
 
Cố Thiên Hàn thực  căn bản  thích ăn điểm tâm, nhưng vì là Thẩm Vãn Đường sai  mang đến,   mỗi loại đều ăn một miếng,  ăn  như tùy ý trò chuyện thời tiết với Thẩm Vãn Đường.
 
 
“Cơn mưa   liên tục kéo dài mấy ngày , cũng   bao giờ mới dứt. Thế tử phi cảm thấy, mưa bao giờ sẽ ngớt?”
 
 
Thẩm Vãn Đường lắc đầu, trả lời kín kẽ: “Cơn mưa  quả thực  kéo dài khá lâu ,  cũng   bao giờ nó sẽ ngớt. Chỉ mong sớm dừng , mưa lâu quá,   cũng  chịu nổi nữa .”
 
 
“ là như .”
 
 
Sự thăm dò của   thất bại, chỉ dựa  câu trả lời của nàng,  thể phán đoán nàng  trọng sinh  .
 
 
Tuy nhiên, trong lòng   rõ ràng, với tính cách cẩn trọng chu  của Thẩm Vãn Đường, cho dù nàng  trọng sinh  chăng nữa, nàng cũng sẽ  giống như đích tỷ của , khắp nơi rêu rao, hận  thể cho tất cả   đều  nàng  trọng sinh.
 
 
Ngoài hoa sảnh, mây đen giăng kín, bão táp liên miên  ngớt; trong hoa sảnh,  hương ngào ngạt, bốn phía đèn nến sáng trưng, tạo nên một vẻ  tĩnh mịch tách biệt.
 
 
Cố Thiên Hàn  đầu tiên tự cho phép  chìm đắm trong vẻ  hư ảo , bởi vì cơ hội    thể tiếp cận Thẩm Vãn Đường hiện tại  nhiều, mỗi  đều    vô cùng trân trọng.
 
 
Ninh Vương phủ  nàng sắp xếp   đấy, các nha  của nàng đều  giữ quy củ,  một ai liếc ngang liếc dọc, ma ma của nàng cũng vô cùng lão luyện cẩn trọng. Vì   là ngoại nam, ma ma của nàng liền  cách đó  xa, chắp tay mà ,  chịu rời nửa bước.
 
 
Một khắc đồng hồ , Cố Thiên Hàn thoát khỏi ảo ảnh mỹ lệ. Chàng   dậy, khoác  áo choàng, mang theo tiểu tư rời khỏi hoa sảnh,  về phía sân viện của Tiêu Thanh Uyên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-243.html.]
 
Thẩm Vãn Đường  bóng lưng   biến mất trong mưa bão, dặn dò Cầm Tâm: “Cố công tử hẳn là  tìm Thế tử , ngươi  trông chừng một chút, đừng để họ  đánh  nữa.”
 
 
Cầm Tâm vốn yêu thích náo nhiệt,   Thẩm Vãn Đường giao cho  một việc  như , chẳng màng bên ngoài vẫn còn mưa bão, liền khoác áo tơi chạy thẳng đến Tinh Hợp Viện.
 
 
Sài ma ma  nhịn  gọi vọng theo nàng: “Chậm một chút, chú ý nghi thái phép tắc!”
 
 
Thẩm Vãn Đường  dáng vẻ hấp tấp của nàng ,  nhịn  bật : “Nàng  sợ chạy chậm thì  kịp xem náo nhiệt bên đó. Tính cách , sống cũng khá vui vẻ đó. Thôi ,  cần quản nàng . Ma ma, chúng  về viện của chúng  , lát nữa chúng  sẽ   những lời đồn thổi sống động từ miệng Cầm Tâm .”
 
 
Sài ma ma  nàng khoan dung, liền cũng mỉm . Nàng  khoác lên  Thẩm Vãn Đường chiếc áo choàng dày chống mưa,   che cho nàng một chiếc dù lớn, bảo vệ nàng  về Ngô Đồng Viện.
 
 
Trên đường , Sài ma ma suy nghĩ cẩn trọng, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Thế tử phi,   nếu  ngoại nam đến,  chỉ cần tiếp kiến sơ qua là ,  đó cứ sai Thế tử  tiếp đãi, tránh để  chuyện đàm tiếu.”
 
 
--- Chương 160: Ngươi  hai nữ nhân, chia cho  một  cũng  quá đáng chứ? ---
 
 
Thẩm Vãn Đường kinh ngạc  Sài ma ma: “Ma ma, chuyện   gì   ? Trước đây khi bằng hữu của Phụ Vương đến thăm, Phụ Vương   ở phủ, cũng là  tiếp đãi. Lần đó kéo dài đến nửa khắc đồng hồ, cho đến khi Phụ Vương trở về,  mới rời . Dù   nữa, chúng  là chủ nhà, cũng  tiện để khách  một , đây cũng   đạo đãi khách.”
 
 
Sài ma ma lắc đầu: “Lần  Thế tử phi tiếp đãi   gì   cả,  đó Vương gia còn khen ngợi .  Cố nhị công tử , lão nô luôn cảm thấy    chút kỳ lạ. Lần ,    rõ vì    đến Ngô Đồng Viện,   Thế tử rõ ràng đang ở trong phủ,     trực tiếp  gặp Thế tử, mà trái  ở trong hoa sảnh lâu đến , điều …  mấy  thỏa.”
 
 
Thẩm Vãn Đường thì  cảm thấy  gì  . Cố Thiên Hàn tự  cũng  , Tiêu Thanh Uyên  ưa  , cho nên việc    trực tiếp đến Tinh Hợp Viện cũng là bình thường.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tuy nhiên, vì Sài ma ma cảm thấy  đúng, nàng vẫn chọn tin tưởng Sài ma ma. Dù   nữa, cho dù nàng trọng sinh một kiếp, cũng chỉ mới sống hai mươi sáu năm mà thôi. Sài ma ma lớn hơn nàng tròn hai mươi lăm tuổi,  muối bà  ăn còn nhiều hơn  gạo nàng ăn, bà   nhắc nhở thì ắt  lý do để nhắc nhở.
 
 
“Lời ma ma    ghi nhớ ,   chỉ tiếp đãi sơ qua là .”
 
 
Sài ma ma thấy nàng  thể  lọt tai lời  , trong lòng vô cùng an ủi. Thực  Thẩm Vãn Đường là chủ tử, nàng dù   lời lão ma ma  cũng chẳng .