Cố Thiên Hàn tự phụ trí nhớ kinh ,  qua là nhớ, nhưng mười năm trôi qua,  cũng  nhớ rõ trận mưa  rốt cuộc bắt đầu từ khi nào,  chỉ nhớ trận mưa  kéo dài bao nhiêu ngày.
 
 
Xác suất nàng nhớ thời gian bắt đầu trận mưa   thấp,  vì tin điều đó, chi bằng tin nàng  thiên tư thông minh, trong thời gian ngắn  học  cách xem tinh tượng, nàng dựa  bản lĩnh thật sự mà dự đoán  trận mưa lớn .
 
 
Cố Thiên Hàn trong nháy mắt  đoán  chân tướng sự việc,  giật lấy cuốn sách trong tay Tiêu Thanh Uyên: “Nàng chính là  xem cuốn sách , dự đoán  trận bão  ?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên trừng mắt  : “Ta   nàng rốt cuộc xem cuốn sách nào mà học , nàng xem nhiều sách lắm!  cuốn 《Quan Tinh Thuật》  là cơ bản, bên trong  lượng lớn tinh đồ do tiền nhân vẽ, nàng nhất định  xem qua.”
 
 
Cố Thiên Hàn gật đầu, cướp luôn cả sách lẫn hộp: “Đã lợi hại như ,   cũng xem.”
 
 
Hắn bỏ sách   hộp, cầm hộp định .
 
 
Tiêu Thanh Uyên vội vàng kéo  : “Ngươi  bệnh ,   gặp mặt cướp vàng của ,   gặp mặt cướp sách của ,  đó còn cướp nữ nhân của ! Ngươi là cường đạo ? Ngươi  cái gì cũng  tranh với ?”
 
 
Cố Thiên Hàn vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta cứ cướp đó, thì ?”
 
 
“Cuốn 《Quan Tinh Thuật》  là phụ vương  tự tay chép từng chữ từ thư khố trong cung, các đồ hình cũng là ông  tự tay vẽ từng nét, vô cùng quý giá,
 
 
ngươi   mang !”
 
 
“Ngươi   keo kiệt , chỉ là một cuốn sách chép tay thôi,  mang về xem vài ngày  sẽ trả  ngươi, buông tay , nếu  đừng trách   khách khí.”
 
 
“Không ! Đây đều là tâm huyết của phụ vương , tuyệt đối  cho  ngoài mượn! Hơn nữa  còn  xem cuốn sách ,   học tinh tượng để dự đoán thời tiết!”
 
 
“Đầu óc ngươi  học cũng là uổng công, chi bằng  học, đợi  học xong, trực tiếp  cho ngươi kết quả dự đoán, chẳng  ngươi sẽ tiết kiệm  thời gian và công sức ?”
 
 
“Ngươi sẽ  bụng như  ? Ta mới  tin ngươi, đợi ngươi học xong còn   sẽ lừa  thế nào! Trả sách cho !”
 
 
Sở Yên Lạc  một bên  hai  tranh cãi  ngừng, vẻ mặt kiêu ngạo lên tiếng: “Các ngươi đừng tranh nữa,  sẽ  cho các ngươi  trận mưa  khi nào sẽ kết thúc.”
 
 
Tiêu Thanh Uyên kinh ngạc  nàng: “Yên Lạc, ngươi  gì? Ngươi  trận mưa  khi nào sẽ kết thúc ?”
 
 
“Biết chứ!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-246.html.]
 
“Ngươi   mà ?”
 
 
“Thế tử    Thẩm Vãn Đường xem vài cuốn sách liền học  cách xem tinh tượng ? Nàng  xem sách, chẳng lẽ   từng xem ? Nàng   xem tinh tượng, chẳng lẽ     xem ?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  chút kinh ngạc: “Ngươi cũng  xem tinh tượng ?”
 
 
Sở Yên Lạc ngữ khí kiêu ngạo: “Cái   gì khó ,  đương nhiên . Hơn nữa   chỉ , còn  nhiều hơn Thẩm Vãn Đường, thời tiết mà nàng   dự đoán ,   thể dự đoán. Trận bão , tổng cộng sẽ kéo dài mười ngày, còn bốn ngày nữa, bão sẽ ngừng.”
 
 
--- Chương 162: Tấm giấy ,  ai  động  ---
 
 
Tiêu Thanh Uyên  nàng  chắc chắn và cụ thể như , nhất thời ngẩn : “Thế… thật  giả ?”
 
 
Sở Yên Lạc  chút  vui: “Thế tử đây là  tin  ?”
 
 
“Không ,  chỉ là  ngờ ngươi còn hiểu những thứ , ngay cả phụ vương  và Thẩm Vãn Đường cũng  dự đoán  trận bão  rốt cuộc khi nào sẽ tạnh, ngươi   thể dự đoán,  cảm thấy  khó tin.”
 
 
Sở Yên Lạc   nhắc đến Thẩm Vãn Đường liền nổi giận, nàng lạnh mặt: “Thẩm Vãn Đường  dự đoán , chỉ  thể  nàng  học nghệ  tinh,  trình độ của nàng   bình thường!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  cùng Thẩm Vãn Đường thảo luận tinh tượng suốt cả đêm, trình độ của Thẩm Vãn Đường thế nào,  rõ như lòng bàn tay.
 
 
Hắn  nhịn  : “Trình độ của nàng   cao, trong thời gian ngắn như  mà  thể học tinh tượng và áp dụng  thực tế,   lợi hại , nàng …”
 
 
Sở Yên Lạc lạnh lùng ngắt lời : “Nàng  lợi hại chỗ nào? Ngay cả trận bão  rốt cuộc kéo dài mấy ngày cũng  dự đoán , nàng  căn bản là  học ! Nói  chừng cái gọi là dự đoán  thời tiết bão, cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi!”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Thanh Uyên nhíu mày, bộ dáng hiện tại của Sở Yên Lạc khiến   một cảm giác  khó chịu một cách khó hiểu.
 
 
Sở Yên Lạc thấy  nhíu mày, còn tưởng rằng   tin dự đoán của , nàng  lạnh: “Còn bốn ngày nữa, Thế tử sẽ   dự đoán  chuẩn , đến lúc đó  và Thẩm Vãn Đường rốt cuộc ai lợi hại hơn, ngươi sẽ rõ như ban ngày!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên   gì, giờ phút   cũng  còn quan tâm bão khi nào sẽ tạnh nữa,  bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của việc Sở Yên Lạc  nàng  xem tinh tượng.
 
 
Nếu  chuyện khác,  lẽ   hiểu, nhưng  chuyện tinh tượng,  tự cho   thể vượt qua phần lớn  trong cả kinh thành.
 
 
Cố Thiên Hàn cho rằng   thích tinh tượng nên hiểu  về phương diện   ít, nhưng   ngược , vì phụ vương  tinh thông tinh tượng thậm chí yêu thích tinh tượng,  từ nhỏ đến lớn   buộc  tiếp nhận quá nhiều kiến thức về phương diện .