Họa Ý   Mặc Cơ đang  , cho dù  cũng  để ý, dù  chuyến  tìm Diệp Linh Vận   của nàng  thể giấu giếm  tất cả   trong phủ.
 
 
Diệp Linh Vận đang để hai nha  xoa bóp chân cho , thấy Họa Ý đến, nàng  chút bất ngờ: "Họa Ý cô nương,  nàng  đến? Có  Thế tử  tin tức của phụ   , bảo nàng đến truyền đạt?"
 
 
Họa Ý lắc đầu: "Không , Diệp cô nương, Thế tử nơi đó vẫn   tin tức của phụ  nàng,  đến là   với nàng, Thế tử   nhiễm phong hàn, phát sốt cao."
 
 
"Cái gì? Thế tử bệnh ? Sao   ai  với ,   xem Thế tử ngay."
 
 
Diệp Linh Vận      dậy, Họa Ý  giữ nàng : "Diệp cô nương  cần , Thế tử   trong viện."
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Diệp Linh Vận sững sờ: "Thế tử chẳng  bệnh ? Sao    trong viện? Họa Ý cô nương, nàng đừng gạt  đó!"
 
 
"Ta  gạt nàng, Thế tử thật sự   trong viện, Thế tử đang ở chỗ Sở di nương, Sở di nương cũng đổ bệnh, Thế tử lo lắng cho nàng , liền đến viện của nàng  bầu bạn."
 
 
Họa Ý vẻ mặt đầy áy náy: "Nàng xem, Thế tử bệnh , Sở di nương cũng bệnh , cho nên chuyện của phụ  Diệp cô nương, Thế tử e là nhất thời khó mà lo liệu , nhưng nàng đừng lo, đợi Sở di nương khỏi bệnh, Thế tử tự nhiên sẽ  tâm trí giúp nàng."
 
 
Sắc mặt Diệp Linh Vận lập tức trở nên khó coi: "Làm   chứ? Nếu Sở di nương cứ mãi  khỏe, Thế tử cứ thế bầu bạn với nàng  ? Không còn tâm trí lo cho  ? Phụ   hàm oan nhập ngục, ngày ngày chịu khốc hình tra tấn, hơn nữa ông  bất cứ lúc nào cũng  thể  trảm thủ thị chúng,  thể trì hoãn !"
 
 
"Chuyện ... chuyện  cũng là hết cách , phụ  Diệp cô nương là  thiện lương tự  trời giúp, sẽ   , nàng đừng quá nóng vội, Thế tử lòng thiện lương, đợi  rảnh tay, nhất định sẽ giúp nàng."
 
 
Diệp Linh Vận cũng từng  Hình Ngục Tư một , những  bên trong   vô nhân tính, nàng  thể  thả , chẳng qua là vì nàng là nữ tử,  của Hình bộ và Đại Lý Tự thấy thẩm vấn nàng cũng  moi  gì, nên lười phí thời gian với nàng.
 
 
Nàng mới  tin cái gì là  thiện lương tự  trời giúp, phụ  tham ô  tiền quá lớn, nếu  cứu kịp, ông  chắc chắn sẽ mất mạng!
 
 
Hơn nữa ngoài phụ ,   của nàng cũng đang ở trong ngục, nàng cũng  cứu   .
 
 
"Không ,    tìm Thế tử một chuyến!"
 
 
Họa Ý  ngăn nàng : "Diệp cô nương, muộn thế  , nàng  tìm Thế tử,   thích hợp cho lắm ? Thế tử và Sở di nương  lẽ  nghỉ ngơi ,  là, nàng sáng mai trời sáng  hãy  tìm Thế tử !"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-311.html.]
Diệp Linh Vận lòng nóng như lửa đốt, sợ Tiêu Thanh Uyên say đắm trong ôn nhu hương, quên mất chuyện của nàng.
 
 
Nàng từ trong tay áo lấy  một tờ ngân phiếu, nhét  tay Họa Ý: "Họa Ý cô nương, đa tạ nàng  chạy một chuyến , bằng   thật   Sở di nương bệnh ,  nàng bệnh ,  tự nhiên nên  thăm nàng , dù ,  đến Vương phủ , nàng  là  đầu tiên đến thăm ,  là   ơn báo đáp."
 
 
Họa Ý nhận ngân phiếu,  ngăn nàng nữa.
 
 
Nàng  Diệp Linh Vận dẫn nha  vội vã   ngoài, khóe môi khẽ cong lên, Sở Yên Lạc tưởng rằng  đổ bệnh là  thể độc chiếm Thế tử ? Thế tử bây giờ  còn là của riêng nàng  nữa!
 
 
Nàng   về phía Tinh Hợp viện,  mở ngân phiếu  xem.
 
 
Rồi nàng khẽ dừng bước, ngân phiếu mà Diệp Linh Vận đưa cho nàng,  là năm mươi lượng!
 
 
Khoát xước như    quá mức  , là vì Diệp Linh Vận vốn hào phóng như thế,  là vì Diệp Linh Vận  mua chuộc nàng?
 
 
 bất kể là nguyên nhân nào, con gái của một huyện lệnh, tùy tiện thưởng cho nha  năm mươi lượng, chẳng    chứng minh Diệp huyện lệnh thật sự là một tham quan ?
 
 
Họa Ý cảm thấy, Diệp Linh Vận  ở Vương phủ e là  ở  lâu, chỉ cần xác nhận chuyện Diệp huyện lệnh tham ô, nàng  sẽ nhanh chóng  Thế tử đuổi  khỏi phủ.
 
 
Thanh Vu viện.
 
 
Vì sự  mặt của Tiêu Thanh Uyên, hai nha  Hồng Liên và Tử Đằng trở nên vô cùng ân cần, một lúc thì pha  cho , một lúc  mang điểm tâm đến.
 
 
Sở Yên Lạc   giường,  hai nha  lấy lòng Tiêu Thanh Uyên, trong lòng vô cùng ghét bỏ.
 
 
Đáng tiếc, nàng  còn cách nào như  đây,  đuổi nha  nào là đuổi nha  đó nữa, bởi vì đây   là nha  của nàng, hơn nữa Tiêu Thanh Uyên   còn vô điều kiện sủng ái nàng.
 
 
Nàng mặt mày trắng bệch, kéo tay áo Tiêu Thanh Uyên  chịu để  : "Đa tạ Thế tử  đến thăm , Thế tử tự  còn bệnh, trong lòng  thật sự  đành lòng. Thế tử, ngài lên giường ,  một lát, ngủ một chút."
 
 
Tiêu Thanh Uyên  ngủ cả ngày ,   phong hàn sốt cao  chút khó chịu, nhưng   hề buồn ngủ.
 
 
"Bệnh của , Thẩm Vãn Đường  khám cho  ,   .  bệnh của nàng còn  mời thái y khám, chi bằng  phái  mời thái y đến cho nàng !"