Tiêu Thanh Khê  mặt sang một bên,    nàng nữa: “Chẳng  là   phán đoán sai , ngươi  tư tình với tình lang, kẻ tư tình với tình lang là cái tên Sở Yên Lạc đáng c.h.ế.t !”
 
 
“Quận chúa cuối cùng cũng thừa nhận là   vu oan cho   ?”
 
 
Tiêu Thanh Khê nghển cổ  , nhưng  ngầm chấp nhận lời của Thẩm Vãn Đường.
 
 
Thẩm Vãn Đường  với tính cách kiêu ngạo của nàng   thể   đến mức   là  khó , nàng  tiếp tục ép Tiêu Thanh Khê nữa,  nhanh  cho nàng  một bậc thang để xuống.
 
 
“Quận chúa  đánh cược thì nguyện ý nhận thua, dũng cảm thừa nhận sai lầm, cũng là  khí phách, Mẫu  thật   dạy dỗ Quận chúa  .”
 
 
Tiêu Thanh Khê  nàng  khen , ngữ khí cũng dịu ,  rằng chuyện  coi như  qua .
 
 
Nàng cuối cùng cũng thoát khỏi sự  tự nhiên đó: “Hừ, cần ngươi  ư!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên cũng  ngờ Thẩm Vãn Đường  nhẹ nhàng bỏ qua cho Tiêu Thanh Khê như , giống như Mẫu   , nếu đổi  là  khác,  vu oan  ngoài tư tình với tình lang,   lóc ầm ĩ một trận thì sẽ  chịu bỏ qua .
 
 
Minh chứng sống chính là Sở Yên Lạc, nàng  hôm qua   một trận thật thảm thiết.
 
 
Chàng đang suy nghĩ thì thấy Tiêu Thanh Khê    bên trong,  đó cầm lấy một chiếc áo choàng lớn đang đặt trong hộp gấm.
 
 
Chiếc áo choàng đó   từ bộ lông hồ ly lửa cao cấp nhất, đập  mắt là một màu đỏ rực chói chang, chỉ  ở cổ tay và ve áo là  một đường viền màu đen.
 
 
Tiêu Thanh Uyên theo bản năng hỏi: “Thẩm Vãn Đường, nàng khi nào sưu tầm  bộ lông hồ ly lửa  như ? Đây là nàng đặc biệt  cho  ?”
 
 
Thẩm Vãn Đường gật đầu: “Thế tử  , đây là   cho .” Còn việc   sưu tầm  bộ lông hồ ly lửa, nàng  .
 
 
Tiêu Thanh Khê ôm áo choàng  đầu : “Thẩm Vãn Đường, hôm qua ngươi    , ngươi  chiếc áo choàng  là  tặng cho ! Sao hôm nay ngươi  đổi ý ?”
 
 
“Ta   là  tặng cho Quận chúa, nhưng Quận chúa    từ chối  ? Quận chúa  ,  đành tự  mặc .”
 
 
Tiêu Thanh Khê vuốt ve chiếc áo choàng mềm mại, mượt mà,  màu đỏ rực , trong lòng nảy sinh niềm vui sướng: “Ai    ? Chiếc áo choàng ,  cố tình  đấy!”
 
 
Nàng  ,  trực tiếp khoác chiếc áo choàng lên .
 
 
Nàng xoay một vòng, hỏi Khang ma ma: “Ma ma, thế nào,  mặc   ?”
 
 
Khang ma ma trong lòng rõ như ban ngày,  rằng chiếc áo choàng  thực  là do Thẩm Vãn Đường đặc biệt chuẩn  ở đây cho Quận chúa.
 
 
Bà  : “Đẹp lắm, màu  quả thực quá hợp với Quận chúa, nếu ngài mặc chiếc áo   ngoài, e là sẽ chói chang như mặt trời ! Hơn nữa chiếc áo choàng  dày dặn, ngài mặc  sẽ  sợ lạnh nữa.”
 
 
“Ta vốn dĩ cũng  sợ lạnh.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-372.html.]
 
Tiêu Thanh Khê  một câu,  mặc áo choàng   ngoài.
 
 
Khang ma ma vội vàng hành lễ với Thẩm Vãn Đường: “Đa tạ Thế tử phi!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  chút   mắt, lên tiếng : “Đây là của Thẩm Vãn Đường, nếu ngươi ,  sẽ sai   cho ngươi một chiếc khác, ngươi để  cho nàng .”
 
 
Tiêu Thanh Khê hung hăng trừng mắt  : “Lấy vợ quên em gái, Tiêu Thanh Uyên,  bây giờ lòng   lệch lạc  còn giới hạn !”
 
 
Nàng  xong,  đầu bỏ .
 
 
Tiêu Thanh Uyên  chút lúng túng  Thẩm Vãn Đường: “Thanh Khê tính tình tùy hứng  thành thói quen, nàng đừng để bụng,  sẽ xem thử  tìm  chút lông hồ ly nào  nữa , nàng  một chiếc mới.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  lắc đầu: “Không cần,    một chiếc lông cáo tuyết trắng , còn chiếc lông hồ ly lửa đỏ , vốn dĩ là dành cho Quận chúa.”
 
 
Chiếc màu đỏ , vì lông quá khan hiếm,   đủ lớn, mà dáng  Thẩm Vãn Đường trong  nữ giới thì  cao, nàng mặc   hợp cho lắm.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tiêu Thanh Khê thấp hơn nàng một chút, mặc   vặn.
 
 
Tuy nhiên, chiếc màu trắng  Thẩm Vãn Đường cũng  từng mặc, bởi vì nếu nàng mặc,  dễ   Tiêu Thanh Uyên nhận nhầm thành Sở Yên Lạc.
 
 
Nàng định gửi tới chỗ biểu ca, bảo  tìm thợ thủ công  nhất, nhuộm màu trắng thành màu khác, đến lúc đó  lẽ   thể gây nên một trào lưu mới!
 
 
Tiêu Thanh Uyên  cảm thấy vẫn còn chút mắc nợ Thẩm Vãn Đường, nàng rõ ràng thích những màu sắc tươi tắn rực rỡ nhất,  hề thích màu trắng, nhưng vẫn nhường chiếc màu đỏ  cho  , nàng thật sự   là  rộng lượng bình thường.
 
 
Sau khi rời khỏi viện của Thẩm Vãn Đường,   nhịn  bắt đầu suy nghĩ,  kiếm   chút lông thú thượng hạng để tặng cho Thẩm Vãn Đường.
 
 
Chàng đang nghĩ, thì một tiểu tư vội vàng chạy ngang qua  mặt .
 
 
Chàng nhíu mày: “Đứng !”
 
 
Tiểu tư  vội vàng  đầu : “Thế tử gia, ngài  gì phân phó?”
 
 
“Ngươi chạy  gì? Xảy  chuyện gì ?”
 
 
“Gia, là vị Diệp Trọng Lễ Diệp huyện lệnh   ngài cứu  khỏi đại lao đó, ông     của Cẩm Y Vệ bắt về !”
 
 
“Cái gì?! Lần   là vì ?!”
 
 
“Gia,   là  của Cẩm Y Vệ  theo dõi Diệp huyện lệnh, đào   bạc trắng mà ông  chôn giấu  đường hầm trong biệt viện, tròn trăm vạn lượng!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên tối sầm mắt, thất thanh : “Chuyện   thể nào!”