Cố Thiên Hàn trong lòng khẽ động: “Muội   gặp nàng   ?”
 
 
“ !”
 
 
“Sao   cho  ?”
 
 
“Muội  cho   gì? Huynh là nam tử, chúng  là nữ tử,   theo  bất tiện,    sẽ  dẫn   nữa .”
 
 
Cố Thiên Hàn  để tâm, chỉ cần y ,   nhiều cách để Cố Thiên Ngưng dẫn y .
 
 
“Muội đến tìm  chỉ để  chuyện  ? Chuyện     một
 
 
 ,  cần  nữa,   thể  .”
 
 
“Muội   đến  chuyện !”
 
 
Cố Thiên Ngưng bất đắc dĩ, nhị ca thật lạnh lùng,  đuổi nàng  là đuổi.
 
 
“Muội đến để giúp A Ngưng truyền lời cho !”
 
 
“Truyền lời gì?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Nàng  bảo  giúp nàng  xin  .”
 
 
Trên khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt của Cố Thiên Hàn xuất hiện một tia biểu cảm bất ngờ: “Muội  gì?”
 
 
“Là nàng    xin  đó,    , theo  thấy, nàng   cần xin ,  nên cảm ơn nàng  mới đúng.”
 
 
“Nói trọng điểm!”
 
 
“Ồ, hôm nay  cùng A Đường  một chuyến về Thẩm gia,  lúc gặp Lữ đại nhân của Hình bộ và Tân tướng quân cũng ở đó, bọn họ đang thẩm vấn hộ viện Hướng Mạnh của Thẩm gia,  đó, A Đường liền phát hiện  chỗ bất thường của Hướng Mạnh đó.”
 
 
Cố Thiên Hàn rủ mi mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
 
 
Nàng quả nhiên  về Thẩm gia, quả nhiên  gặp Tân Hoài Lâm, cũng quả nhiên đúng như y dự liệu,  tìm  manh mối và chứng cứ.
 
 
Chỉ là, y     nàng về nhà là  dự mưu,  là ngẫu nhiên.
 
 
Nếu là  dự mưu,  thì, nàng chắc chắn cũng  trọng sinh trở .
 
 
Nếu nàng chỉ là ngẫu nhiên,  chắc   trọng sinh.
 
 
“Nhị ca,    Tây Vực Tử Ô ? A Đường , tay của Hướng Mạnh đó  chạm  Tây Vực Tử Ô,   trúng độc, cho nên hai tay vẫn luôn xanh xao, hơn nữa,  khi tay   dấm thấm ,  biến thành màu xanh lam  sáng.”
 
 
Giọng Cố Thiên Hàn  trầm: “Tây Vực Tử Ô…  từng   qua.”
 
 
Là kiếp   khi Thẩm Vãn Đường phá án, y mới   loại dược liệu , nó  kịch độc, nhưng  khi trộn với vài loại dược liệu khác,   thể giải độc, dược tính vô cùng kỳ lạ, cho nên   từng một thời gian ở kinh thành mà ngàn vàng khó cầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-406.html.]
 
“Ôi chao,  thật sự  ! Vậy thì  quá ,  còn sợ   , lát nữa  lộ tẩy!”
 
 
“Lộ tẩy gì?”
 
 
“Ồ, A Đường  nhường công lao tìm  chứng cứ cho  . Nàng   với Lữ đại nhân, là    cho chúng   dược tính và đặc tính của Tây Vực Tử Ô,  nghĩ Lữ đại nhân nhất định sẽ tìm ,  nhớ đừng  lỡ lời, nhất định   là   cho ,     cho A Đường, nhớ kỹ ?”
 
 
Cố Thiên Hàn lập tức ngẩng mắt lên,  thẳng   : “Muội  gì?!”
 
 
“Muội   đừng  lỡ lời! Nhị ca,   điếc ?”
 
 
Cố Thiên Ngưng trừng mắt  y, hồi tưởng  tình cảnh cùng Thẩm Vãn Đường ở Thẩm gia,  vội vàng : “À  , Hướng Mạnh đó,  mặt còn  một vết bầm tím, A Đường  vết bầm tím đó  mặt 
 
 
mới  trong hai năm gần đây,  đây  , nhưng nàng  cũng   đó là chuyện gì, bảo Lữ đại nhân tìm  hỏi đó!”
 
 
“Nhị ca, chẳng lẽ   vết bầm tím  mặt Hướng Mạnh là chuyện gì? Huynh  gặp Hướng Mạnh  ?”
 
 
Cố Thiên Hàn ngẩn  thất thần,  trả lời.
 
 
Y  gặp Hướng Mạnh, nhưng   kiếp , mà là kiếp .
 
 
Y  vết bầm tím  mặt Hướng Mạnh là chuyện gì, đây cũng là một trong những chứng cứ quan trọng để phá án.
 
 
 Thẩm Vãn Đường  nên  y  những điều , càng  nên bảo Lữ Kỳ Ưng đến tìm y hỏi.
 
 
Hơn nữa kiếp , nàng tự  tìm  nguyên nhân vết bầm tím  mặt Hướng Mạnh, nàng  hề cầu cứu bất kỳ ai.
 
 
Nàng, trọng sinh  ?
 
 
Nàng  vì   đem  bộ công lao vụ án nhà họ Tân cho y?
 
 
Nàng là  cứu y ?
 
 
“Nhị ca? Nhị ca      !”
 
 
Cố Thiên Hàn miễn cưỡng thu liễm tâm thần: “Muội   gì?”
 
 
Cố Thiên Ngưng cảm thấy trạng thái của y   đúng, nhưng y từ  đến nay vốn khác với  bình thường, nàng cũng  quá để tâm: “Muội ,   cảm ơn A Đường, tuy nàng    sự đồng ý của  mà  nhường công lao cho , nhưng nàng    sự đồng ý của  ,  đồng ý, chính là  đồng ý, đúng ?”
 
 
“Hơn nữa, đây là chuyện  mà, nhị ca  bây giờ danh tiếng tệ hại như , nếu   thể phá  vụ án nhà họ Tân, bách tính kinh thành nhất định sẽ  đổi cái  về .”
 
 
“Đến lúc đó mẫu  cũng  thể giúp  tìm một mối hôn sự ,  tuổi cũng  nhỏ , nên lập gia đình ,    đúng ?”
 
 
Cố Thiên Hàn tự động bỏ qua câu  phía  của nàng, hỏi: “Nàng    vì   nhường công lao cho  ? Nàng  vì   cho Tiêu Thanh Uyên, Tiêu Thanh Uyên mấy ngày nay vẫn luôn tìm  cách phá án.”
 
 
Cố Thiên Ngưng trừng mắt  y: “Huynh   là ý gì? Chẳng lẽ  cho rằng A Ngưng  để mắt đến  ?”
 
 
“Ta  cho  , tuyệt đối  ! Nàng  chắc chắn là nể mặt  mới nhường công lao cho  đó!”