Ninh Vương phi khẽ bật : “Vậy chúng  đánh cược một trận nhé?”
 
 
Tiêu Thanh Khê lập tức phấn chấn hẳn lên: “Đánh cược cái gì?”
 
 
“Nếu tẩu tẩu của con  thể giúp con giải quyết chuyện Hoắc Vân Chu nạp , từ nay về , con  kính trọng nàng , nàng   chuyện gì con cũng  ủng hộ nàng ,  gọi tẩu tẩu,   gọi thẳng tên nàng  nữa.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Vậy nếu nàng   giải quyết  thì ?”
 
 
“Nếu nàng   giải quyết , thì từ nay về ,  sẽ  còn can thiệp  cuộc tranh chấp của các con nữa, con mắng nàng  cũng ,  đuổi nàng   cũng ,  sẽ  còn bênh vực nàng  nữa.”
 
 
Tiêu Thanh Khê tự tin đầy : “Thành giao!”
 
 
“Khoan .”
 
 
“Mẫu  hối hận  ?”
 
 
“Không , chúng  đánh cược,  một điều kiện tiên quyết.”
 
 
“Điều kiện gì?”
 
 
“Ngày mai con  trịnh trọng xin  tẩu tẩu của con.”
 
 
“Con mới  !”
 
 
“Con , hơn nữa  xin  hai .”
 
 
“Cái gì?!”
 
 
“Một  là con  vu oan bừa bãi nàng  và Hoắc Vân Chu, một  là con    thương mặt nàng .”
 
 
“Mặt nàng   thương   do con đánh, là nàng  xui xẻo,  mảnh sứ vỡ b.ắ.n trúng thôi!”
 
 
“Con cho dù  đến trời, vết thương của nàng  cũng là do con gây , cả đống mảnh sứ vỡ đầy đất đều là do con đập, nàng  xui xẻo   vì  mảnh sứ vỡ b.ắ.n trúng, nàng  xui xẻo là vì gặp  một tiểu cô tử vô lý như con.”
 
 
——
 
 
Ngô Đồng Viện.
 
 
Bầu  khí vô cùng trầm mặc, các nha  ai nấy đều mắt đỏ hoe.
 
 
Cầm Tâm càng là  thoa thuốc lên mặt Thẩm Vãn Đường,  rơi nước mắt.
 
 
Đỗ Quyên thì đỡ hơn nàng một chút, bởi vì so với lúc ở Thẩm gia, vết thương   của Thẩm Vãn Đường thực   nhẹ.
 
 
 nàng cũng  tức giận: “Thế tử phi đối xử với quận chúa  như ,  mà quận chúa    thương mặt Thế tử phi, thật quá đáng! Thế tử phi   đừng đối  với nàng  nữa!”
 
 
Vết thương  mặt  chút nhói đau, nhưng Thẩm Vãn Đường thần sắc bình tĩnh: “Một tai nạn nhỏ,  . Ta đối đãi với quận chúa cũng gần như đối đãi với Thế tử, đều coi họ là những đứa trẻ  trưởng thành.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-445.html.]
Nàng đối xử với Tiêu Thanh Khê  tệ, nhưng  rằng nàng đối xử với Tiêu Thanh Khê  đến mức nào, tự nhiên cũng  , ngày thường nhiều hơn là chỉ cần giữ thể diện là .
 
 
Thêm nữa, chỉ là để dỗ bà bà vui lòng mà thôi.
 
 
Người nàng thành tâm thành ý hiếu kính, chính là công công và bà bà, bởi vì công công và bà bà cũng thành tâm thành ý bảo vệ nàng.
 
 
Cầm Tâm nghẹn ngào hỏi: “Thế tử phi, vết thương  của , sẽ  để  sẹo chứ? Gương mặt xinh  như , làn da  như , nếu mà để  sẹo…”
 
 
Nàng   nổi nữa,  bắt đầu rơi nước mắt.
 
 
Thẩm Vãn Đường thấy Cầm Tâm,  bình thường hoạt bát nhất,  đến thảm hại,  mặt nàng lộ  một nụ  nhạt: “Sẽ  để  sẹo , vết thương  nông, qua ít ngày là khỏi thôi, đừng  nữa, mắt đều  thành quả đào ,    còn tưởng là ngươi  thương đấy.”
 
 
Cầm Tâm lau nước mắt: “Nô tỳ chỉ là cảm thấy đau lòng,      là gặp  tai ương  đáng , sớm  sẽ như , nô tỳ đáng lẽ  đuổi Hoắc công tử !”
 
 
Thẩm Vãn Đường trong lòng khẽ động, hỏi nàng: “Hắn bây giờ ở ? Đã   ?”
 
 
“Chưa  ,  theo Thế tử đến Tinh Hợp Viện , hình như tối nay sẽ ngủ  trong viện của Thế tử.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  chút nghi hoặc: “Hắn  về nhà ngủ, ngủ  trong viện của Thế tử  gì?”
 
 
“Không rõ, song nếu Thế tử phi  , nô tỳ sẽ  dò hỏi.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  lắc đầu: “Không cần , trời đông giá rét, ngươi chớ bận công chạy  một chuyến. Ta cũng chỉ tiện miệng hỏi bâng quơ,  ở chỗ Thế tử  gì cũng  quan trọng.” Điều quan trọng là  Hoắc Vân Chu ở đó, Tiêu Thanh Uyên đêm nay chắc chắn sẽ  yên giấc.
 
 
Cầm Tâm  ngờ chủ tử  lo nàng  lạnh, nên mới  cho nàng  chuyến . Trong lòng nàng cảm động, đợi  khi  hầu hạ Thẩm Vãn Đường an giấc, nàng liền khoác lên chiếc áo choàng dày cộp  chạy  ngoài.
 
 
Nàng  sợ lạnh, nàng chỉ sợ  vô dụng.
 
 
Ngày thường chủ tử  bao giờ dùng nàng  việc nặng nhọc, giá trị lớn nhất của nàng chính là cung cấp các loại tin tức cho chủ tử, đây là lợi thế của nàng.
 
 
Nàng chạy đến Tinh Hợp Viện,  khi  ngóng một lúc ở cửa  sân viện, liền kinh ngạc đến ngây .
 
 
--- Chương 293: Chẳng lẽ công tử cũng  thử tiểu quan? ---
 
 
Tuyết lớn bay lả tả, gió đêm gào thét.
 
 
Dưới ánh trăng,  nóc nhà họ Thẩm  hai bóng , một  cao lớn thẳng tắp, một  gầy gò lanh lợi.
 
 
Giờ Tý  qua, nhưng nhà họ Thẩm  ai nghỉ ngơi.
 
 
Tiếng mắng chửi và cãi vã thỉnh thoảng truyền đến, còn xen lẫn tiếng quát mắng của đàn ông, tiếng  nức nở của phụ nữ.
 
 
Rõ ràng,  khi cả gia đình Liêu Hữu Hách đến nhà họ Thẩm,  bùng nổ xung đột kịch liệt với  nhà họ Thẩm.
 
 
“Nhà họ Thẩm lúc  gà bay chó chạy, cả nhà đều loạn cả !”
 
 
Cát Tường với ngữ khí  phần hả hê: “Công tử, bọn họ tự   loạn thành một đống , ngài còn  tiếp tục  ?”
 
 
Giọng Cố Thiên Hàn  màn đêm  vẻ  lạnh lẽo: “ là loạn thật, nhưng vẫn  đủ loạn.”