Cố Thiên Hàn  đầu   ngoài: “Tiêu Thanh Uyên chắc hẳn sắp đến , đợi lúc   đến đưa ngươi , ngươi  cự tuyệt  , lý do cự tuyệt là, ngươi chán ghét  ,  đây khi ở bên cạnh  , tất cả niềm vui đều là giả vờ.”
 
 
“Hơn nữa, ngươi còn   với  ,  trong lòng ngươi vẫn luôn là ,   về nhà lo tang, ngươi cũng  sớm bàn bạc với  , cố ý lừa Tiêu Thanh Uyên.”
 
 
“Tóm ,   để ghê tởm   thì  .”
 
 
Họa Ý  chút sững sờ: “Ý của Nhị công tử là,  tiểu nữ  kẻ ác, khiến Thế tử tan nát cõi lòng ?”
 
 
“Sao ,  vấn đề gì ?”
 
 
“Làm như   vẻ   lắm,  vô đạo đức đó ạ!”
 
 
“Con   thể  tất cả,  cho ngươi một  phận   mới, biến ngươi từ một nô tỳ, trở thành tiểu thư khuê các, chuyện  như  cầm đèn lồng tìm cũng khó,   ai cũng  cơ hội . Chẳng lẽ ngươi    phận mới,   đạo đức, để   mặt Tiêu Thanh Uyên  giả vờ    ?”
 
 
Mắt Họa Ý đỏ hoe: “Nhị công tử hiểu lầm tiểu nữ , tiểu nữ   ý . Thế tử nhà chúng tiểu nữ đối xử với tiểu nữ  , tiểu nữ  thể  chuyện   với , càng  thể cùng  lừa dối , khiến  ghê tởm, phản bội chủ tử là đại kỵ, tiểu nữ  dám, cũng  .”
 
 
Cố Thiên Hàn khẽ nhíu mày, cảm thấy đầu óc nàng   tỉnh táo: “Chàng  đối  với ngươi chỉ là tạm thời, ngươi chẳng  cũng thấy bây giờ   đối xử với Sở Yên Lạc thế nào  ? Sau , kết cục của ngươi sẽ giống như Sở Yên Lạc.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Sẽ  .”
 
 
Họa Ý kiên định : “Tiểu nữ  giống Sở di nương, tiểu nữ  tâm  ý hầu hạ Thế tử,  từng  hai lòng, Sở di nương  ba lòng bốn , nên mới khiến Thế tử chán ghét.”
 
 
“Thế tử tâm địa lương thiện,  cũng  thuần khiết, chỉ cần đối  với ,  cũng sẽ đối  với tiểu nữ.”
 
 
“Nhị công tử, tiểu nữ   và Thế tử  chút hiểu lầm và ân oán nhỏ, nhưng thật  Thế tử cũng  Sở di nương lừa dối, nên mới vô tình khiến  mất  một mối hôn sự , xin công tử hãy tha thứ cho Thế tử nhà chúng tiểu nữ ,   cũng  cố ý.”
 
 
“Người đừng đối đầu với Thế tử nhà chúng tiểu nữ nữa, điều  cũng chẳng  lợi gì cho ,  ? Tiểu nữ  thấy, Nhị công tử nên tiếp tục  bạn,    với Thế tử nhà chúng tiểu nữ,   cũng  thể tương trợ lẫn .”
 
 
Cố Thiên Hàn  Họa Ý  bắt đầu chỉ điểm , lạnh lùng : “Ngươi đang dạy   việc?”
 
 
Họa Ý lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ  dám!”
 
 
Cố Thiên Hàn từ  cao  nàng, trong lòng đối với Tiêu Thanh Uyên càng thêm căm ghét.
 
 
Làm nô tỳ mà   trời cao đất rộng, dám chỉ điểm chủ tử  việc,  cần nghĩ cũng , đây đều là kết quả của sự dung túng của Tiêu Thanh Uyên.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-470.html.]
Hơn nữa, nha   cứ một tiếng “Thế tử nhà chúng tiểu nữ”, hai tiếng “Thế tử nhà chúng tiểu nữ”, hiển nhiên  coi Tiêu Thanh Uyên là  của nàng, trong ngữ khí của nàng  một sự tuyên bố chủ quyền mà chính nàng cũng  nhận .
 
 
Cố Thiên Hàn   liệu nàng  mặt Thẩm Vãn Đường  cũng là bộ dạng  , nếu ,  nàng đủ khiến   ghê tởm, nếu ,  nha   chính là  hai bộ mặt, tâm cơ thâm sâu.
 
 
Bất kể là loại nào, Cố Thiên Hàn đều   ý định thả Họa Ý trở về.
 
 
“Người , dẫn nàng  xuống, ngâm  bồn tắm, khi nào   , mới cho nàng  .”
 
 
Hai thị vệ nhanh chóng bước , dẫn Họa Ý  ngoài.
 
 
Họa Ý đáng thương cầu xin,  lóc: “Nhị công tử, cầu  hãy tha cho tiểu nữ , tiểu nữ và   thù  oán,  vì   ức h.i.ế.p tiểu nữ như ? Người  thế  thật là mất  phong độ quân tử!”
 
 
Đáng tiếc, Cố Thiên Hàn căn bản  ăn những lời , y như kẻ điếc,     chút phản ứng nào.
 
 
Đợi Họa Ý  dẫn , y liền phân phó Cát Tường: “Phái  đến Ninh Vương phủ xem xét tình hình, Tiêu Thanh Uyên đáng lẽ  về phủ  mới ,    vẫn  đến cướp ?”
 
 
Cát Tường đáp một tiếng,   ngoài tìm Phúc Trạch.
 
 
Không lâu , Cát Tường liền dẫn Phúc Trạch trở về.
 
 
Phúc Trạch cung kính : “Nhị công tử, tiểu nhân  dò la , Tiêu Thế tử  Ninh Vương cấm túc .”
 
 
Cố Thiên Hàn nhướng mày: “Cấm túc? Chàng   trưởng thành , còn thành  ,  còn  quản giáo như một đứa trẻ con? Chân mọc    ,   sẽ  chạy ?”
 
 
“Công tử, Tiêu Thế tử thực lực  hạn,    đánh  đám thị vệ của Ninh Vương, e rằng nhất thời khó mà thoát  .”
 
 
“Cái tên phế vật , đúng là lãng phí thời gian của !”
 
 
Cố Thiên Hàn  Tiêu Thanh Uyên vô dụng, nhưng  ngờ    vô dụng đến mức đó, thế mà còn  thể  cấm túc!
 
 
“Nếu Tiêu Thanh Uyên thực lực  đủ,   sẽ cho   một chút kích thích, hy vọng sự phẫn nộ  thể bù đắp phần nào thực lực của  .”
 
 
Ngón tay thon dài của Cố Thiên Hàn gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ trắc vàng, lạnh nhạt : “Cát Tường, ngươi chạy một chuyến Ninh Vương phủ, đưa cho Tiêu Thanh Uyên một phần đại lễ.”
 
 
“Dạ, công tử!”
 
 
Ninh Vương phủ.