“Ý Thế tử là, ngụy biện của  là học từ Thế tử ? Thế tử quả nhiên  tự tri chi minh đó!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  chặn họng đến   nên lời, y chỉ  Thẩm Vãn Đường “nàng” nửa ngày, cứng họng   nên biện bác thế nào, nhưng, y tuyệt đối  thể   tiểu tư cho Mặc Cơ, Thẩm Vãn Đường đây là xem y như nô tài !
 
 
“Ta hồi nhỏ theo ngoại tổ phụ học y thuật,   vì huyền hồ tế thế, cứu độ chúng sinh,  chỉ là để bản  khi bệnh  cầu  khác mà thôi. Nay, thừa mong phụ vương mẫu   chê  y thuật bình thường, nên thỉnh thoảng chẩn mạch kê thuốc cho họ, cũng xem như phần nào  tròn chút hiếu đạo.”
 
 
“Nha ,    nghĩa vụ chẩn trị. Mời đại phu cho nha ,    tròn trách nhiệm chủ mẫu !”
 
 
Trên gương mặt thanh lãnh của Thẩm Vãn Đường  một chút biểu cảm: “Thế tử  thương yêu nha  của  như ,  thì hãy tự  học y thuật . Ta  thể học ,  tài giỏi như Thế tử, tự nhiên cũng  thể học . Đợi Thế tử học  , cũng  thể chẩn mạch khám bệnh cho phụ vương mẫu , nhất cử đa đắc.”
 
 
Sắc mặt Tiêu Thanh Uyên  khó coi: “Nàng   chỉ là  y thuật ? Có gì ghê gớm ! Không khám cho Họa Ý thì thôi, nàng  thẳng là  , hà tất  ở đây âm dương quái khí giáo huấn ?”
 
 
“Thế tử e là mắc chứng mất trí nhớ ,  sớm   thẳng , Thế tử quên nhanh  ? Thế tử cũng đừng mời đại phu cho Họa Ý nữa,  là mời đại phu cho  xem cái đầu  !”
 
 
Tiêu Thanh Uyên tức giận đến   m.á.u dồn lên đỉnh đầu: “Mẫu ,  xem nàng ! Con  nàng một câu nàng  con mười câu, cố tình gây sự với con! Người cũng  quản nàng , cứ để nàng  bắt nạt con ?”
 
 
“Ta thấy Đường nhi   lý.”
 
 
“Cái gì?! Mẫu ,    bênh nàng  nữa? Con mới là nhi tử ruột của !”
 
 
“Thật ?”
 
 
Ninh Vương phi nhàn nhạt  y: “Ta thấy con giống nhi tử ruột của Họa Ý hơn.”
 
 
“Mẫu !”
 
 
“Hết cùng nàng  về quê chịu tang,  vì nàng  mà dùng đao uy h.i.ế.p Thế tử phi của , còn dẫn  chạy đến Quốc công phủ đại đả xuất thủ với Cố Thiên Hàn, mạng cũng chẳng màng, thể diện cũng  cần!”
 
 
Ninh Vương phi  nhớ tới những chuyện ngốc nghếch mà con trai   , liền tức giận  thôi: “Chuyện hoang đường nối tiếp xảy , nếu   diễn  trong nhà chúng ,  căn bản sẽ  tin  kẻ ngu xuẩn như ! Ta thấy Đường Nhi   sai chút nào, con nên thỉnh một đại phu tới xem xét  đầu óc !”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Thanh Uyên há miệng, triệt để   nên lời.
 
 
Y tức giận hừ một tiếng, xoay  bỏ : “Các  chẳng ai thương , chỉ  Họa Ý là thương ! Ta về tìm Họa Ý đây, lười đôi co với các !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-498.html.]
 
Ninh Vương phi  bóng lưng y rời , nặng nề thở dài một tiếng: “Cứ thế  thì  , y cả ngày   chính sự,  tìm cho y chút việc gì đó mới .”
 
 
Thẩm Vãn Đường hỏi nàng: “Mẫu   tìm việc gì cho Thế tử ? Thế tử hiện giờ   đang nhậm chức ở Đại Lý Tự ?”
 
 
Ninh Vương phi  khổ lắc đầu: “Việc ở Đại Lý Tự y  chẳng còn hứng thú, mấy ngày nay cũng     nữa. Thôi thì, chi bằng thỉnh một Thái y về, dạy y y thuật cho .”
 
 
“Chuyện … Mẫu ,   con chỉ tùy tiện  , Thế tử trông cũng  giống  thích học y thuật.”
 
 
Ninh Vương phi kéo tay nàng, vỗ nhẹ an ủi: “Mặc kệ y thích gì, cứ tìm cho y chút việc , để y đừng gây chuyện  nữa là . Mấy ngày  khi y nhậm chức ở Đại Lý Tự, chính là những ngày yên bình nhất trong phủ , hiển nhiên y  việc  thì sẽ trở nên trầm  hơn.”
 
 
“Hơn nữa,  nghĩ đề nghị  của con,  lẽ sẽ đúng ý Thanh Uyên. Đừng  y miệng  , kỳ thực trong lòng y  ngưỡng mộ con  một tay y thuật cao siêu.”
 
 
“Chúng  cũng  cần y học  đến mức nào,  thể học  chút ít, cũng là điều .”
 
 
“ dịp , con cũng  thể chỉ điểm cho y, tăng tiến tình cảm.”
 
 
“Đường Nhi, con cũng nên hoài thai một đứa trẻ .”
 
 
--- Chương 328 --- Việc  ---
 
 
Tin tức Họa Ý hoài thai nhanh chóng truyền khắp  bộ Ninh Vương phủ.
 
 
Sở Yên Lạc  khi  tin , tức giận đến mức đập nát mấy cái hoa bình.
 
 
Sau đó, nàng  xông  khỏi viện của , chạy đến Tinh Hợp Viện, mắng Tiêu Thanh Uyên và cả Họa Ý một trận.
 
 
Kết quả đương nhiên  thể đoán , Tiêu Thanh Uyên đang xót xa Họa Ý, Sở Yên Lạc  tới mắng nàng , y nào  thể nhịn ?
 
 
“Thế tử phi, Thế tử  tát Sở di nương hai cái, còn đạp nàng   khỏi cửa!”
 
 
Sở di nương khi rời ,  chỉ nước mắt lưng tròng, mà mặt còn sưng vù, khóe miệng vẫn rỉ máu, bộ dạng thảm hại   tả xiết!
 
 
Cầm Tâm đem tất cả những gì   thấy kể tuôn  một lượt: “Nô tỳ thấy, Thế tử đối với Sở di nương thực sự là chẳng còn chút tình cảm nào nữa, xưa  y đối với Sở di nương si tình đến nhường nào, ai mà ngờ , Sở di nương  một ngày  rơi  kết cục thảm hại như ?”