Viên Tranh  dậy, vươn vai: “Vẫn là bản công tử  đầu óc, cưới con gái của Lại bộ Thượng thư,   cho dù    tước vị, nhạc phụ của  cũng sẽ bảo vệ , đợi phu nhân  sinh con trai, cũng  lo tiền đồ của con trai!”
 
 
Chưởng quầy về khoản  cũng cực kỳ kính nể : “Công tử  đúng, phu nhân xuất  danh môn,   đích tử sinh   ông ngoại chăm sóc, chắc chắn cả đời đại phú đại quý, cuộc sống vô ưu!”
 
 
Nguyên Tranh  lớn: “Đương nhiên ,    mơ hồ như Tiêu Thanh Uyên  chứ. Đích tử còn   đời,  để nha  mang thai , đây chẳng  là gây thêm phiền phức cho phu nhân và đứa đích tử  chào đời đó ?”
 
 
“Phải  , lời công tử  cực kỳ !”
 
 
“Ta Nguyên Tranh tuy phóng đãng bất kham, nhưng những gì cần chơi,   chơi qua hết . Nha   mỹ cơ gì cũng đều là hồng phấn khô lâu cả! Hừ, những thứ thấp hèn đó,  xứng mang cốt nhục của  Nguyên Tranh!”
 
 
“Vậy... công tử còn  đến Vạn Hoa Lâu ? Nếu ngài đến đó, vạn nhất  phu nhân  ...”
 
 
Nguyên Tranh theo bản năng sờ sờ tai. Dù tai  sớm  còn đau, nhưng hễ nhắc đến “phu nhân”,   bắt đầu cảm thấy đau ảo.
 
 
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng mới : “Thôi  ,   nữa. Ta  một  cũng chẳng  gì  ho, chi bằng trở về bầu bạn với phu nhân. Tiêu Thanh Uyên   con ,  cũng  thể quá tụt hậu   ?”
 
 
Chủ quán lập tức mừng rỡ: “Vậy thì  hết xin chúc công tử và phu nhân sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn!”
 
 
Nguyên Tranh bật  một tiếng, ngẩng đầu rời .
 
 
Chủ quán thấy  rời , thầm thở phào một .
 
 
Y lấy  một chiếc túi tiền, cân thử trong tay, trong lòng vô cùng hài lòng.
 
 
Trong chiếc túi tiền   tới năm mươi lạng bạc, đây là do Trình Tri Nguyệt đưa cho y. Nàng  trông ăn mặc giản dị, nhưng  tay  cực kỳ hào phóng.
 
 
Đương nhiên nhiều bạc như   thể cho . Trình Tri Nguyệt yêu cầu y giúp nàng theo dõi Nguyên Tranh, bất luận Nguyên Tranh   cũng  thật thà bẩm báo cho nàng. Nếu Nguyên Tranh  đến Vạn Hoa Lâu, y cũng  khuyên ngăn, nếu  chủ quán Khánh Vận Lâu sẽ   .
 
 
Chủ quán hai đầu đều  dám đắc tội, khó xử vô cùng.
 
 
Mà nay Nguyên Tranh  thể chủ động từ bỏ việc đến Vạn Hoa Lâu, quả là  giải quyết  vấn đề lớn của y. Quay  y cũng  thể ăn   với Trình Tri Nguyệt .
 
 
Ninh Vương phủ.
 
 
Tiêu Thanh Uyên cầm quả vải , bước  viện của .
 
 
Vừa bước , Họa Ý  dẫn theo hai nha  nghênh đón: “Thế tử,   về .”
 
 
Nét mặt nàng mang theo một vẻ tình ý ôn nhu, khiến Tiêu Thanh Uyên trong lòng mềm nhũn: “Sao   đây? Bên ngoài lạnh, mau về phòng .”
 
 
“Nô tỳ  lạnh.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-517.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Họa Ý  đoạn, tiến lên ôm lấy cánh tay Tiêu Thanh Uyên.
 
 
Tiêu Thanh Uyên dán  sự mềm mại  n.g.ự.c nàng, cả  tê dại  một nửa.
 
 
Y  cùng Họa Ý   trong,  đưa hộp gấm qua: “Xem ,  mang về cho nàng cái gì ?”
 
 
Mắt Họa Ý sáng lên: “Đây là Thế tử mua cho  ? Bên trong là gì ?”
 
 
“Món vải nàng yêu thích nhất!”
 
 
“Cái gì? Vải ?!”
 
 
Họa Ý vô cùng kinh ngạc mừng rỡ, nàng vội vàng nhận lấy hộp gấm, mở  xem, bên trong  một thứ  gói bằng giấy vàng,  qua  thấy  quý giá!
 
 
Nàng tràn đầy mong đợi mở lớp giấy vàng, đến khi  thấy quả vải bên trong, biểu cảm của nàng lập tức đông cứng .
 
 
Đây là vải ?
 
 
Một nửa đen một nửa trắng, thứ   ăn  ?
 
 
Tiêu Thanh Uyên  thấy dáng vẻ quả vải, cũng ngây  : “Sao quả vải   biến thành màu  ? Lúc cho  hộp, rõ ràng một nửa là màu đỏ cơ mà!”
 
 
Trong lòng Họa Ý dâng lên một cảm xúc khó tả.
 
 
Hắn  lúc cho , một nửa là màu đỏ, nhưng nửa còn  là màu gì thì   . Chắc là màu đen hoặc màu trắng, tóm    màu đỏ.
 
 
Nàng    từng ăn vải, tự nhiên  vải ngon trông như thế nào.
 
 
Hồi mùa hè, những quả vải Vương phi Ninh phát cho các nha  đều là màu đỏ tươi, những quả  thâm đen đều  vứt .
 
 
Nàng  những ma ma  kinh nghiệm  qua, vải như thế ăn  sẽ đau bụng.
 
 
Tiêu Thanh Uyên đường đường là Thế tử Ninh Vương phủ,  thể nào   vải tươi trông như thế nào, cũng  thể nào   vải thâm đen thì  ăn .   vẫn mang về cho nàng loại vải như .
 
 
Trong lòng , nàng một  phận nha ,  lẽ  xứng ăn vải ngon? Nên  mới lấy quả hỏng về lừa gạt nàng?
 
 
Trong viện của Thẩm Vãn Đường, Cầm Tâm và những  khác đều  chia vải đông lạnh để ăn, Cầm Tâm còn chạy đến khoe khoang,  rằng những quả các nàng ăn đều là màu đỏ!
 
 
Họa Ý liên tục hít sâu mấy , lúc  mới miễn cưỡng ép  nở một nụ : “Đa tạ Thế tử thương xót , còn đặc biệt mang vải về cho . Thiếp nghĩ vải đông lạnh  với vải mùa hè  lẽ  giống ,  khi đông lạnh thì mới  màu sắc như !”
 
 
Trong lòng Tiêu Thanh Uyên chột : “Khụ,  lẽ...  lẽ ! Nếu nàng  thích, cứ vứt  là !”
 
 
“Ôi chao, đây là Thế tử đặc biệt mang về cho , là tâm ý của Thế tử,   thể vứt  ?”