“Vậy chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, cứ hôm nay ! Hãy để nàng  bây giờ dâng   thất, hành lễ  thất. Từ nay về , nàng  sẽ chính thức   cho Thế tử. Sài ma ma, mang bồ đoàn đến đây.”
 
 
Sài ma ma mang bồ đoàn đến, đặt ngay  chân Thẩm Vãn Đường.
 
 
Nàng lạnh lùng cất lời: “Họa Ý, còn  mau đến quỳ xuống, hành lễ với Thế tử phi!”
 
 
--- Chương 343: Thế tử  mua bao nhiêu quả vải về? ---
 
 
Họa Ý vẫn  lập tức đáp lời, nàng   đầu  Tiêu Thanh Uyên: “Thế tử,  xem…”
 
 
Tiêu Thanh Uyên cúi đầu  bụng nàng ,  với Thẩm Vãn Đường: “Họa Ý giờ đang mang thai,  thể yếu ớt,  thấy  cần  hành lễ quỳ gối nữa ! Cứ để nàng  dâng  cho nàng, lấy lệ một chút là  !”
 
 
Thẩm Vãn Đường thản nhiên  : “Nếu    hành lễ,  chuyện nâng lên  di nương , cứ tạm gác  .”
 
 
“Cái gì?! Thẩm Vãn Đường, chuyện lớn như ,  nàng  thể  bỏ là bỏ? Ta chính là  nâng Họa Ý  di nương!”
 
 
“Ta thấy Thế tử cũng chẳng mấy coi trọng chuyện , nếu ,   ngay cả một cái lễ cũng  cho nha  hành?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  Họa Ý, hạ giọng : “Hay là, nàng cứ  hành lễ với nàng  ?”
 
 
Họa Ý cũng nghĩ như ,  thể   của Tiêu Thanh Uyên là điều nàng  hằng mơ ước, nay vị trí di nương  gần ngay  mắt, nàng    bỏ lỡ.
 
 
 nàng   định gật đầu, liền  Thẩm Vãn Đường lạnh nhạt : “Hôm nay vốn dĩ cũng  thích hợp để nâng di nương, trong phủ   nha  chết, Họa Ý  nâng  ngày  cũng chẳng may mắn,   mỗi khi nhớ  ngày , e rằng cũng sẽ thấy xúi quẩy. Chuyện nâng di nương, cứ tạm gác   nhắc tới, bây giờ, nên điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Xuân Điệp  .”
 
 
Tiêu Thanh Uyên chần chừ một lát, hạ giọng : “Nghe cũng  lý. Họa Ý,   là dời sang ngày khác ,  chọn cho nàng một ngày lành tháng  mới , hôm nay… thực sự xúi quẩy,  thích hợp để nâng nàng  di nương.”
 
 
Trong lòng Họa Ý một trăm phần trăm  tình nguyện, thậm chí còn  chút hằn học, nàng  cảm thấy Thẩm Vãn Đường cố ý đùa giỡn !
 
 
Đầu tiên là   nâng nàng   di nương, kéo hy vọng của nàng  lên thật cao, khiến tâm trạng nàng  lập tức vui sướng tột độ.  ngay khi nàng  đang tràn đầy mừng rỡ cho rằng  sắp  di nương, Thẩm Vãn Đường  đột nhiên giữ chặt lấy lễ  thất  buông, trong chớp mắt liền đổi sắc mặt,  chuyện nâng di nương cứ tạm gác !
 
 
Sao  thể bỏ qua ?!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-521.html.]
 
Nếu nàng     cơ hội  nâng lên thì thôi , nhưng cơ hội  ở ngay  mắt , bảo nàng  từ bỏ,   nàng   thể cam tâm?!
 
 
Nàng  căn bản  quan tâm hôm nay  nha  c.h.ế.t  , nàng  chỉ sợ bỏ lỡ hôm nay,    đợi đến ngày nào mới  thể  nâng   thất. Sớm  như ,   nàng    nên  kiêu mà  quỳ xuống hành lễ với Thẩm Vãn Đường.
 
 
Tâm tư của Tiêu Thanh Uyên luôn  đổi  nhanh,   hôm nay thương nàng   nâng nàng   di nương, đợi qua hai ngày nữa,     nâng nữa.
 
 
Chuyện như thế   đây    từng xảy . Lần  khi   nhốt  kho củi, đích      nâng nàng  lên, nhưng đợi khi   khỏi kho củi, liền quên sạch chuyện .
 
 
Nàng   khổ sở chờ đợi bao ngày, giờ đây mới vì  thai,   cơ hội  nâng  di nương.
 
 
Nàng  nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Uyên, vẽ qua vẽ  trong lòng bàn tay : “Thế tử, Họa Ý  bận tâm ngày lành tháng  gì cả, chỉ cần  thể   cho Thế tử, ngày nào xúi quẩy cũng là ngày . Cứ hôm nay ,  thấy  .”
 
 
Trước đây Tiêu Thanh Uyên  thích chiêu  của nàng , nhưng   sắc mặt lạnh lẽo của Thẩm Vãn Đường, liền lắc đầu với Họa Ý: “Thôi , dời sang ngày khác ,  cần vội vã lúc .”
 
 
“…”
 
 
“Thôi  ,   nhưng nhị gì cả. Nàng  nâng  di nương   chuyện nhỏ,  thể chọn cái ngày xúi quẩy như .”
 
 
Khi hai  bọn họ  chuyện, Thẩm Vãn Đường căn bản  , nàng gọi Hạ Thiền tiến lên hỏi chuyện, bắt nàng   khai rõ ràng tất cả những gì nàng và Xuân Điệp  ăn uống ngày hôm qua.
 
 
Hạ Thiền tự nhiên  dám giấu giếm, liền kể   chuyện chi tiết.
 
 
Đợi nàng   xong, Sài ma ma liền tiến lên thưa: “Thế tử phi, thức ăn mà phủ  cho đám hạ nhân ngày hôm qua chính là những thứ Hạ Thiền  , nha  ở Tinh Hợp viện và các viện khác ăn   giống , nước uống cũng đều là do phủ đun chung.”
 
 
Thẩm Vãn Đường gật đầu: “Xem  vấn đề   ở thức ăn trong phủ. Hạ Thiền, Xuân Điệp hôm qua  từng ăn thứ gì mang từ bên ngoài phủ về ?”
 
 
Hạ Thiền mắt đỏ hoe lắc đầu: “Bẩm Thế tử phi, trong nhà Xuân Điệp còn  lão mẫu bệnh nặng, nàng  từ khi  phủ đến giờ,  bạc lương tháng đều gửi về nhà, bản   giữ  một văn nào,   tiền mua thức ăn bên ngoài. Những gì nàng  ăn, đều là đồ trong phủ.”
 
 
“Nàng    tiền mua,   nghĩa là nàng   ăn đồ bên ngoài.”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hạ Thiền ngây ngốc ngẩng đầu lên: “Ý của Thế tử phi là?”