Mặc dù  huấn trách Tần Tâm, mặc dù trong lòng  cực kỳ  thích Tần Tâm, nhưng  cũng cảm thấy Tần Tâm   lý—thực sự  dò xét chuyện riêng trong phòng , Thẩm Vãn Đường    thể lén lút hỏi Hạ Thiền  đuổi  .
 
 
Không đuổi Hạ Thiền ngu ngốc , chỉ  một khả năng—Thẩm Vãn Đường quả thực tâm thiện,  nỡ để nha  lưu lạc đầu đường.
 
 
Chẳng lẽ,   hiểu lầm nàng  ?
 
 
“Thẩm Vãn Đường, chuyện nàng thu nhận Hạ Thiền,   truy cứu nữa, nhưng nha  mới nàng đưa cho ,   cần!”
 
 
“Ừm,  cần thì thôi.”
 
 
Thẩm Vãn Đường cảm xúc thu phóng tự nhiên,  nãy còn tỏ  thảm thương như   nam nhân phụ bạc chân tình, chớp mắt  khôi phục  vẻ điềm tĩnh, ung dung thường ngày.
 
 
Giọng nàng nhàn nhạt, ngữ điệu bình hòa: “Thế tử hãy nhớ kỹ, là  tự    nha ,     cho ,   viện của  thiếu  ,  đừng hòng  tới tìm  gây sự.”
 
 
“Ta   trẻ con,  tìm nàng gây sự gì? Hoang đường!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  nhịn ,   chuyện  sắp kiếm  món tiền lớn: “Viện của  sẽ  thiếu  ,  tự  sẽ sắm sửa nha ,  cần nàng  bận tâm! Yên Lạc  nghiên cứu  loại thuốc trị sẹo  nhất thế gian , một lọ nhỏ thôi   thể bán mười lạng vàng!”
 
 
“Hơn nữa, Yên Lạc  đích  kiểm chứng qua, dược hiệu rõ rệt,    tác dụng phụ, loại thuốc  như , một khi bắt đầu bán,  đầy một tháng,  sẽ  thể kiếm  vạn lạng vàng!”
 
 
Thẩm Vãn Đường  lạnh một tiếng: “Khoác lác ai mà chẳng ,  bản lĩnh thì  hãy kiếm vạn lạng vàng cho  xem.”
 
 
“Hừ, nàng cứ chờ xem! Ta nhất định sẽ kiếm vạn lạng vàng, đến lúc đó nàng  xin  ! Bởi vì,   khoác lác! Là nàng  xem thường  khác!”
 
 
“Biết ,   thể   ,    ngủ.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  xong, cũng  thèm để ý Tiêu Thanh Uyên, nàng  thẳng dậy,  thẳng  nội thất.
 
 
Rất nhanh, đèn trong nội thất  tắt, nàng  thật sự  ngủ .
 
 
Tiêu Thanh Uyên  tại chỗ,  phẫn nộ   cam lòng.
 
 
Thẩm Vãn Đường rốt cuộc là thích ,   thích ? Nàng    hồ đồ !
 
 
Lát thì mặc giá y thổ lộ cùng , tình ý chan chứa, si tình  dứt, lát thì    ở thêm với  dù chỉ một khắc,  thậm chí còn  quan trọng bằng việc nàng  ngủ!
 
 
Cảm giác như trong một cơ thể của nàng, chứa đựng hai linh hồn , một cái thích , một cái  thích , nhưng mỗi  gặp nàng,  căn bản  thể xác định  linh hồn nào đang  chuyện với .
 
 
Tần Tâm thấy   , cứ như một cây gậy chọc   mặt : “Thế tử, Thế tử phi  nghỉ ngơi ,  còn  về ? Chẳng lẽ đêm nay  ngủ  chỗ Thế tử phi chúng ? Không may , Thế tử  ngủ , Thế tử phi   bằng lòng, quả dưa ép  ngọt , Thế tử vẫn nên về !”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  nàng  chọc tức đến mức suýt chút nữa phun  một ngụm máu, con nha đầu c.h.ế.t tiệt  chẳng lẽ  mù? Nàng  từ  mà     ép Thẩm Vãn Đường  như ép một quả dưa non  ngọt chứ?!
 
 
Nói cứ như  thích Thẩm Vãn Đường lắm !
 
 
“Ăn  bậy bạ! Gia đây mới  ngủ  chỗ Thế tử phi các ngươi! Gia đây tự  viện của , viện của gia đây còn  hơn chỗ  nhiều! Kẻ nào ngủ  viện các ngươi, kẻ đó là chó!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-532.html.]
 
Hắn  xong, xoay  bỏ .
 
 
Tần Tâm thấy  rời , trong lòng  vô cùng mâu thuẫn, nàng   nội thất, nhỏ giọng  với Thẩm Vãn Đường đang   giường: “Thế tử phi, cứ thế mà chọc giận Thế tử    ? Đây chẳng  là đẩy Thế tử về phía Họa Ý ?”
 
 
Thẩm Vãn Đường ngáp một cái, nhắm mắt hờ hững : “Đẩy  cũng , như    thể ngủ một giấc ngon lành, nếu  thực sự ngủ  đây, chúng  sẽ  nhiều việc  bận rộn. Bây giờ, cứ để Họa Ý bận rộn , cũng coi như nàng   chút hữu dụng.”
 
 
“Thế nhưng, hai nha   đưa cho Thế tử đều  Thế tử trả về , đây    đây?”
 
 
“Đừng vội, sẽ     đưa nha  đến cho Thế tử thôi.”
 
 
“Ai?”
 
 
“Rất nhanh ngươi sẽ  thôi.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  xong, liền   gì nữa.
 
 
Đỗ Quyên kéo rèm cho nàng,  lôi Tần Tâm  khỏi nội thất: “Thế tử phi sắp ngủ , ngươi  cứ  mãi thế,  chuyện lớn đến mấy thì mai hãy !”
 
 
Tần Tâm gãi tai gãi đầu hỏi: “Thế tử phi  sẽ    nàng đưa nha  cho Thế tử, ngươi   là ai ?”
 
 
“Ngươi còn  ,     thể  .”
 
 
Đỗ Quyên nghĩ hồi lâu, do dự hỏi: “Chẳng lẽ là Vương phi?”
 
 
Tần Tâm lắc đầu: “Không thể lắm.”
 
 
“Vậy là Vương gia?”
 
 
“Càng  thể hơn.”
 
 
“Vậy là ai?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tần Tâm: “……”
 
 
--- Chương 351 Tiêu Thanh Khê Trở Về Vương Phủ ---
 
 
Ngày thứ hai, ba mươi Tết.
 
 
Ninh Vương phủ đèn lồng giăng mắc, tràn ngập  khí vui mừng.
 
 
Sáng sớm, Thẩm Vãn Đường  sai đại tổng quản phát hồng bao cho tất cả hạ nhân, còn phát thêm điểm tâm của Túy Tiên Lâu và vải vóc của Cẩm Tú Các.
 
 
Suốt cả ngày, những  đến Ngô Đồng Viện tạ ơn cứ thế  ngớt.
 
 
Cho đến tận buổi tối, Ngô Đồng Viện mới trở  yên tĩnh.