“Cái gì?!! Ngươi  cưới Lâm Nhu Tâm  vợ? Không ! Tuyệt đối  ! Ta  đồng ý!”
 
 
Hoắc Vân Chu  nàng gần như điên cuồng gào thét, giữa đôi lông mày thoáng qua một tia mệt mỏi: “Thanh Khê, ngươi bình tĩnh một chút, hôm nay  đến là để  chuyện nghiêm túc với ngươi.”
 
 
“Ta  thể nào bình tĩnh! Ngươi  cưới Lâm Nhu Tâm  vợ, ngươi bảo    bình tĩnh ?!”
 
 
Hoắc Vân Chu lắc đầu,  còn cố gắng khuyên giải nàng nữa, mà : “Đêm qua, Nhu Tâm  đến Tịch Tâm Am, nàng   xuất gia  ni cô .”
 
 
Tiêu Thanh Khê sững sờ,   gào thét: “Nàng  cố ý! Nàng  lừa ngươi! Hoắc Vân Chu, ngươi ở chiến trường g.i.ế.c địch vô , nhưng vì  ngay cả một thủ đoạn hèn hạ nhất của nữ nhân ngươi cũng   thấu ?! Chỉ vì nàng  xuất gia  ni cô, ngươi liền  hòa ly với  ? Ngươi liền động tâm  cưới nàng   vợ ? Ngươi thật quá ngu xuẩn!”
 
 
“Nàng   lừa ! Nàng  thật sự xuất gia !”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hoắc Vân Chu  nhịn  gầm lên: “Sáng sớm hôm nay   mới  thăm nàng , ngay cả mái tóc dài đen nhánh dày đặc  nàng  cũng  cắt  , cạo trọc hết !”
 
 
“Nàng  thậm chí vì mới đến Tịch Tâm Am, còn  bài xích,  đánh mắng! Tiền bạc của nàng  đều  trộm sạch, nàng  khắp  đều là vết thương, ngay cả một miếng cơm cũng   để ăn!”
 
 
“ nàng  đều nhẫn nhịn chịu đựng, nàng    gì cho  , nàng   đoạn tuyệt quan hệ với ,  bao giờ gặp   nữa! Chỉ vì sợ ngươi  vui!”
 
 
Tiêu Thanh Khê bật  nức nở: “Nàng  giả vờ, tất cả đều là nàng  giả vờ! Vì để ngươi đau lòng mà thôi, loại khổ nhục kế  mà ngươi cũng tin, ngươi quả thật   đầu óc!”
 
 
Hoắc Vân Chu giận dữ : “Ngươi đối với nàng   thành kiến, cho nên bất kể nàng   gì, ngươi đều thấy   mắt! Nàng  thực sự  thương, ngươi  phỉ báng nàng  dùng khổ nhục kế!”
 
 
“Ta  vì ngươi,  ngừng xa lánh Nhu Tâm ,  thậm chí vì ngươi mà   trái lời hứa của  với phụ  của nàng !”
 
 
“Ta căn bản  hề chăm sóc  cho nàng , là  hại nàng   ép xuất gia  ni cô, là  hại nàng   đám ni cô  ức hiếp! Ta   với Lâm bá phụ và   nhà họ Lâm!”
 
 
“Ta  thể sai chồng sai nữa,   đón Nhu Tâm về, đích  chăm sóc! Bất kể ngươi  đồng ý  ,  cũng sẽ cưới Nhu Tâm về  vợ!”
 
 
Hoắc Vân Chu  xong, liền xoay  bỏ .
 
 
Tiêu Thanh Khê phía   gào lên: “Hoắc Vân Chu, ngươi dám bước  khỏi cánh cửa ,  sẽ  bao giờ để ý đến ngươi nữa!”
 
 
Hoắc Vân Chu bước chân  dừng, vẫn tiếp tục   ngoài.
 
 
“Hoắc Vân Chu,  còn đang mang cốt nhục của ngươi! Ngươi  cần  thì thôi , ngươi ngay cả hài tử cũng  cần ?!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-547.html.]
 
Hoắc Vân Chu   đến cửa,    đầu : “Không cần, ngươi bỏ !”
 
 
Tiêu Thanh Khê mắt nứt tơ máu,  đến xé ruột xé gan: “Hoắc Vân Chu, ngươi    nữa xem?!!”
 
 
Hoắc Vân Chu  như thể   thấy gì,  đẩy cửa ,  chút do dự mà bước  ngoài.
 
 
Tiêu Thanh Khê lảo đảo, lùi  mấy bước.
 
 
May mắn Khang ma ma và nha  phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy nàng, nếu  nàng  mềm nhũn ngã xuống đất .
 
 
Nàng   cứng đờ lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, thậm chí nàng còn      khỏi Ngô Đồng Uyển bằng cách nào.
 
 
Đến khi về đến viện của , nàng “oa” một tiếng, phun  một ngụm m.á.u lớn,  đó liền tối sầm mắt , ngất .
 
 
Viện của nàng  nhanh liền trở nên hỗn loạn, tiếng  lóc, tiếng lo lắng, tiếng gọi , tiếng mời thái y…
 
 
Khi Thẩm Vãn Đường đến viện của Tiêu Thanh Khê, Ninh Vương phi và Tiêu Thanh Uyên đều   mặt.
 
 
Thấy nàng, Ninh Vương phi như  thấy cọng rơm cứu mạng: “A Đường, con mau đến xem cho Thanh Khê, nàng   thổ huyết, giờ đây  thở yếu ớt, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc!”
 
 
Thẩm Vãn Đường tiến lên bắt mạch,  đó châm kim cho Tiêu Thanh Khê.
 
 
Một lát ,  thở của Tiêu Thanh Khê liền dần dần khôi phục bình thường, ngay cả sắc mặt tái nhợt cũng  khá hơn nhiều.
 
 
Thẩm Vãn Đường thu kim, nhẹ giọng : “Mẫu , quận chúa là do phẫn nộ công tâm mà ngất , giờ   còn đáng ngại nữa . May mắn quận chúa thể trạng , nên mới  thể vượt qua cửa ải nguy hiểm .”
 
 
Ninh Vương phi lau nước mắt khóe mi: “Thể trạng Thanh Khê  là một phần, trong phủ  con kịp thời chữa trị cho nàng  mới là quan trọng nhất,   Thanh Khê tạ ơn con.”
 
 
“Mẫu   cần khách khí, đều là  một nhà.”
 
 
“Ta  Khang ma ma , Thanh Khê là  Hoắc Vân Chu  cho tức giận đến mức ngất , là bởi vì Hoắc Vân Chu  hòa ly với Thanh Khê ?”
 
 
“Quận chúa tức giận,  chỉ vì Hoắc Vân Chu  hòa ly với quận chúa, mà còn vì Hoắc Vân Chu ,   cưới Lâm Nhu Tâm  vợ.”
 
 
Ninh Vương phi lạnh giọng : “Hắn mơ  thật! Hắn  nạp Lâm Nhu Tâm   Thanh Khê còn  đồng ý, cưới Lâm Nhu Tâm  vợ, Thanh Khê  càng  thể đồng ý! Thanh Khê mới là chính thê của ,  Thanh Khê ở đây,  xem  dám cưới ai!”