Sau cơn đau kịch liệt, nàng miễn cưỡng bò dậy, quỳ gối phủ phục  chân Liễu Nam Thi: “Nô tỳ  tội, nô tỳ   vỡ chén  của đại tiểu thư, xin đại tiểu thư trách phạt!”
 
 
Liễu Nam Thi đặt kinh thư xuống, cúi , tự tay đỡ nàng dậy: “Một chiếc chén  mà thôi, vỡ  thì vỡ,  ngươi   là  , ở chỗ , chén  dù quý giá đến mấy cũng  quan trọng bằng mạng .”
 
 
“Mụ Sang, mụ đá nó  gì, xem mụ dọa nó kìa,     tưởng  hà khắc đối đãi với nha ! Nó  gì  hiểu, mụ cứ dạy dỗ tử tế là ,   tuyệt đối   động chân động tay nữa, nhớ kỹ ?”
 
 
Mụ Sang vội vàng quỳ xuống: “Lão nô  , đại tiểu thư lòng  nhân từ,  trách cứ Trúc Ảnh  vỡ chén sứ men thiên thanh yêu thích nhất của , ngược  là lão nô kiến thức nông cạn, tầm  thấp kém,  dạy dỗ nha , lão nô  mạo phạm !”
 
 
Liễu Nam Thi  cúi  đỡ mụ dậy: “Mụ Sang  nhiều tuổi ,  còn cứ động một chút là quỳ, cẩn thận quỳ hỏng đầu gối, mau  lên.”
 
 
Mụ Sang mặt đầy vẻ cảm ân đội đức: “Đa tạ đại tiểu thư,  chiếu cố lão nô như , thực sự là phúc phận của lão nô! Trúc Ảnh, đại tiểu thư  truy cứu  lầm của ngươi, ngươi còn  mau tạ ơn đại tiểu thư?”
 
 
Trúc Ảnh lập tức  quỳ xuống, nàng dập đầu ‘đôm đốp’: “Trúc Ảnh tạ ơn đại tiểu thư, tạ ơn đại tiểu thư!”
 
 
Liễu Nam Thi  mặt lộ  nụ  nhạt: “Thôi  , đừng dập đầu nữa, ngươi theo  lâu như , chẳng lẽ    xưa nay  thích những quy tắc  ? Đứng dậy ,  trong hòm lấy  một chiếc chén  khác, rót  cho  uống,  khát .”
 
 
“Vâng!”
 
 
Trúc Ảnh lau nước mắt, mở chiếc hòm các nàng mang theo, cẩn thận bưng  một chiếc chén , pha   cho Liễu Nam Thi.
 
 
Đợi  nguội một chút, nàng run rẩy nâng chén , đưa đến  mặt Liễu Nam Thi: “Đại tiểu thư,   pha xong, xin  dùng .”
 
 
Liễu Nam Thi đưa bàn tay trắng nõn thon dài, nhận lấy chén .
 
 
Trúc Ảnh căng thẳng đến tột độ, tim nàng treo lơ lửng nơi cuống họng, nỗi sợ hãi của nàng  ai kể , nỗi kinh hoàng của nàng cũng  ai  thể thấu hiểu.
 
 
Nàng sợ Liễu Nam Thi  bắt bẻ,  tùy tiện tìm một cái cớ để trừng phạt nàng.
 
 
Tuy nhiên,  , Liễu Nam Thi im lặng uống ,  chê  quá nóng, cũng  chê  quá nguội.
 
 
Trúc Ảnh thở phào nhẹ nhõm một chút.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Một giọt mồ hôi hạt đậu từ cằm nàng nhỏ xuống, nhưng nàng  dám lau, cũng  dám động đậy, cứ thế lặng lẽ  một bên, chờ đợi Liễu Nam Thi lên tiếng.
 
 
Chủ tử hỉ nộ vô thường, nàng thường xuyên  phạt vì những chuyện nhỏ  thể nhỏ hơn, nên nàng  dám động đậy, ngay cả tròng mắt cũng  dám xoay chuyển.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-555.html.]
 
Ví dụ như  ,  nàng dâng cho Liễu Nam Thi rõ ràng   còn nóng nữa, nhưng Liễu Nam Thi vẫn cứ  là nóng,  phạt nàng nâng chén .
 
 
Trúc Ảnh căn bản   vì  nàng  đột nhiên tức giận, nhưng chắc chắn   vì vấn đề  nóng lạnh.
 
 
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy   thể là vì  đó ở tiền điện  gặp Cố Thiên Hàn.
 
 
--- Chương 366 Cố Thiên Hàn Xin Lỗi ---
 
 
Sau cửa sổ thiền phòng,  hai bóng  .
 
 
Một  là Tiêu Thanh Uyên,   là Viên Tranh.
 
 
Hai  họ  khoét một lỗ  giấy cửa sổ phía , lén lút  cảnh tượng bên trong.
 
 
Một lúc , Viên Tranh kéo Tiêu Thanh Uyên lật tường rời .
 
 
Vừa lật  khỏi bức tường cao của thiền phòng, Viên Tranh  vội vàng : “Thanh Uyên, giờ ngươi  thấy Liễu Nam Thi giả tạo đến mức nào  chứ? Trước đây   nàng  tính cách  vấn đề, ngươi còn  tin, giờ thì tin ?”
 
 
“Viên Tranh,  vẫn  thấy nàng  tính cách  vấn đề, nàng  đối xử với nha      ? Nha   vỡ chén  yêu thích của nàng , nàng  còn  tức giận, còn an ủi nha  nữa!”
 
 
Viên Tranh lập tức dừng bước,  khó tin  Tiêu Thanh Uyên: “Ngươi  gì? Ngươi  Liễu Nam Thi đối xử với nha   ?!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  đầu  : “Sao, lẽ nào   ?”
 
 
Viên Tranh ngạc nhiên: “Ngươi gọi đây là  ư? Ngươi   nàng   ở điểm nào? Ngươi…” Ngươi chẳng lẽ là đầu óc  vấn đề ?
 
 
Tiêu Thanh Uyên đương nhiên   Viên Tranh đang mắng  trong lòng,  cau mày thật chặt: “Viên Tranh, ngươi    hiểu lầm gì với Liễu Nam Thi ? Hay  thành kiến gì? Vừa  chúng  đều thấy ,   bỏng nha  và đánh nha  là mụ v.ú độc ác ,  liên quan đến Liễu Nam Thi a, nàng    còn quở trách mụ v.ú đó ? Ngươi còn  nàng   thế nào nữa?”
 
 
Viên Tranh: “…”
 
 
Chả trách Tiêu Thanh Uyên   Sở Yên Lạc lừa gạt xoay vòng vòng, với cái đầu óc  của ,   lừa mới là lạ!
 
 
Ngày  khi hai  họ chơi cùng Cố Thiên Hàn, Cố Thiên Hàn luôn chê Tiêu Thanh Uyên quá ngu, lúc đó  còn  cảm thấy, hôm nay mới thực sự lãnh giáo  sự ngu xuẩn của Tiêu Thanh Uyên!
 
 
Tâm cơ và sự âm hiểm của Liễu Nam Thi, Tiêu Thanh Uyên    thấu,  chỉ  vẻ bề ngoài của nữ nhân che mắt, thật sự là — thích hợp  kẻ khờ dại  lợi dụng a!