Sắc mặt Liễu Nam Thi lúc  mới giãn  đôi chút: “Thanh Khê ngươi đó, lời  lúc nào cũng dọa  như , mau đừng  nữa. Ca ca và tẩu tẩu ngươi ân ân ái ái,  chúc phúc cho họ còn  kịp, tuyệt nhiên  từng nghĩ đến chuyện khác. Ngươi mà  nữa,  chỉ  đây  vui, mà ca ca ngươi cũng sẽ  vui !”
 
 
Tiêu Thanh Khê  về phía Tiêu Thanh Uyên, nhướng mày hỏi: “Ca,   vui ?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên lắc đầu: “Ta   vui, nhưng lời   quả thực  , quá mạo phạm Nam Thi .”
 
 
“Có gì ,  là  coi Nam Thi là  ngoài nên mới  những lời .”
 
 
Tiêu Thanh Khê vẻ mặt  cho là đúng: “Huynh  thấy Nam Thi hợp  Thế tử phi của  hơn ? Huynh và nàng  mới là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, ngay cả trò chuyện cũng hợp ý. Còn Thẩm Vãn Đường ,  điểm nào xứng đôi với ?”
 
 
“Ta chỉ là cùng Nam Thi  gặp  như cố tri, giống như bạn cũ lâu ngày  gặp, trò chuyện say sưa thoải mái, chuyện khác   từng nghĩ tới.”
 
 
Tiêu Thanh Uyên thực sự  từng cân nhắc việc để Liễu Nam Thi  Thế tử phi. Dù   phận của Liễu Nam Thi đặt ở đó, cho dù   bỏ vợ cưới nàng, nàng và Liễu gia cũng  thể nào đồng ý.
 
 
Hắn hắng giọng, nghiêm nghị : “Thẩm Vãn Đường tuy xuất   cao, nhưng việc quản gia quả thực  tồi. Vương phủ luôn do nàng  lo liệu,  từng xảy  loạn lạc,   quyền phục tùng nàng, phụ vương mẫu  cũng tin tưởng nàng. Muội đừng  những lời như nàng   xứng nữa.”
 
 
Tiêu Thanh Khê  lạnh: “Nàng  quản gia  tồi? Vậy    chẳng thấy   tiền mà tiêu,   Họa Ý trong phòng  mang thai con của ,  ăn một quả vải mà  cũng  mua nổi?”
 
 
“Ca,   túng quẫn đến  , còn  đỡ cho Thẩm Vãn Đường ? Nàng   vì  mà suy nghĩ ? Huynh đường đường là một nam nhân, Thế tử Vương phủ, trong tay ngay cả một nén bạc cũng  ,   thấy  quá nhu nhược ?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  nàng  đến mặt mày xanh mét: “Tốt   ,   những lời   gì? Chuyện   liên quan đến Thẩm Vãn Đường, là phụ vương mẫu   rèn luyện , nên mới  cho nàng  đưa bạc cho  dùng. Hơn nữa,  cũng  ham tiền bạc trong nhà,   thể tự  kiếm,  cứ chờ mà xem!”
 
 
“Chậc!”
 
 
Tiêu Thanh Khê vẻ mặt châm biếm: “Bản lĩnh của  thế nào  còn   ư? Bảo  tiêu tiền thì  giỏi, bảo  kiếm tiền, e là  mạng của ! Hơn nữa, kiếm tiền đều là việc bọn thương nhân hèn kém mới , loại Vương công quý tộc như chúng , tuyệt đối sẽ   loại chuyện mất mặt .”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  nàng  đến mặt mũi chẳng còn chút vẻ vang, đặc biệt là  mặt Liễu Nam Thi,  cảm thấy  mất hết thể diện lẫn danh dự.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-570.html.]
Hắn   định bỏ , thì  Liễu Nam Thi : “Ta  cảm thấy, Thế tử  dùng tiền bạc của Vương phủ, mà nguyện ý tự   kiếm tiền, là một việc   khí phách.”
 
 
“Giờ đây những công tử ở kinh thành, ai mà chẳng dựa  gia đình? Dựa  bản  , e là chỉ  một  Thế tử thôi. Chỉ riêng tấm lòng  của Thế tử,  đáng giá ngàn vàng .”
 
 
“Những quý công tử  tiêu tiền như nước chảy, ai nấy đều là tướng phá gia, ngược  Thế tử  khác biệt với những kẻ phàm tục ham tiền như mạng . Thế tử  cầu tiến  nguyện ý nỗ lực vì tương lai, tiền đồ  thể lường .”
 
 
“Thanh Khê,   một  ca ca như ,  đây còn cảm thấy hâm mộ đấy!”
 
 
Tiêu Thanh Khê nghi hoặc  Liễu Nam Thi,    Tiêu Thanh Uyên: “Ca ca  thật sự  như nàng  ? Nàng mà  nữa, ngay cả  cũng sắp tin .”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  cảm thấy cả  sảng khoái vô cùng,    , chắp tay hành lễ với Liễu Nam Thi: “Đa tạ Liễu tiểu thư  quá khen,   đợi  kiếm  tiền, nhất định sẽ tặng Liễu tiểu thư một phần tạ lễ  tiên, tạ nàng  tin tưởng .”
 
 
Liễu Nam Thi mỉm  nhẹ: “Vậy thì  sẽ  khách khí với Thế tử nữa,  chờ đợi tạ lễ của Thế tử.  mà,  khi nhận tạ lễ của Thế tử,    mời Thế tử xem  món quà  tặng ,     dùng  .”
 
 
--- Chương 376 Ngươi  hoan nghênh Nam Thi đến ? ---
 
 
Tiêu Thanh Uyên tò mò: “Liễu tiểu thư  tặng  thứ gì?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Ta tặng … ôi chao,  quên mất ,  đến Vương phủ,   đem hết lễ vật đưa cho Vương phi,  đó đều  Thế tử phi cầm  mất .”
 
 
Liễu Nam Thi lộ vẻ xin : “Thế tử    tặng  thứ gì, e là   tìm Thế tử phi để đòi .”
 
 
Tiêu Thanh Uyên sững sờ: “Quà nàng tặng ,  Thẩm Vãn Đường cầm  ? Chuyện … chuyện   thể nào chứ?”
 
 
“Là thật đó, chẳng lẽ  còn lừa Thế tử ? Thế tử phi  nàng  và Thế tử cầm sắt hòa minh, lễ vật của  đều do nàng   thu nhận!”
 
 
Sắc mặt Tiêu Thanh Uyên hiện lên sự tức giận: “Nàng  còn mặt mũi  cầm sắt hòa minh với  ?! Ta và nàng  căn bản  hề—”
 
 
Những lời phía ,    tiếp nữa, nhưng sắc mặt  âm trầm đến đáng sợ, Liễu Nam Thi ,  đang tức giận.