Đương nhiên, thực  tất cả  thứ, đều  bằng bạc dễ dùng.
 
 
Nàng may mắn vì  theo một chủ tử hào phóng, tùy tiện  thưởng cho nàng năm mươi lạng,  là bù  hết  bạc nàng  bỏ   , nàng còn kiếm  một khoản lớn!
 
 
Nàng hạ quyết tâm, ngày mai nếu  hỏi thăm  tin tức hữu ích nào cho Thẩm Vãn Đường, nàng sẽ  trở về từ Tịch Tâm Am, ngày nào cũng quấn lấy mấy vị nữ sư phụ đó!
 
 
Đang  chuyện, Sài ma ma bước : “Thế tử phi, Thế tử đến .”
 
 
Thẩm Vãn Đường  khựng : “Thật  dễ dàng gì,   chủ động bước chân  viện của chúng .” Mấy ngày  Tiêu Thanh Uyên đều tránh nàng mà .
 
 
Sài ma ma  : “Thế tử là dẫn theo Lâm cô nương đến.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  xong, tinh thần lập tức phấn chấn: “Mời !”
 
 
Một lát , Tiêu Thanh Uyên liền dẫn theo Lâm Nhu Tâm bước .
 
 
Tiêu Thanh Uyên  : “Thẩm Vãn Đường, đây là nghĩa    nhận, Lâm Nhu Tâm, ngươi nhớ kỹ,   nàng  cũng là nghĩa  của ngươi ,  là  , tất cả  thứ trong Vương phủ, đều  phần của nàng ! Ta mà phát hiện ngươi đối đãi hờ hững với nàng ,  tuyệt  dễ tha!”
 
 
Thẩm Vãn Đường  để ý đến , chỉ  Lâm Nhu Tâm.
 
 
Nàng   hình nhỏ nhắn yếu ớt, làn da trắng như tuyết, cả  toát lên khí chất yểu điệu thướt tha như liễu rủ  gió, cộng thêm một vết sẹo sâu  cổ, càng khiến nàng  tạo cảm giác yếu ớt, dễ vỡ.
 
 
Nàng  mặc một bộ tùy y xám xịt đặc trưng của Tịch Tâm Am,  đầu đội mũ quan màu xám, nhưng vẫn  che lấp  dung nhan thanh tú cùng phong thái yểu điệu của nàng.
 
 
Nghe lời Tiêu Thanh Uyên , nàng  mở miệng: “Nhu Tâm bái kiến Thế tử phi, mạo  đến Vương phủ,  gây phiền phức cho Thế tử phi ,   cần gì cả, chỉ cần  một nơi dung , Nhu Tâm  vô cùng  ơn .”
 
 
Giọng nàng  nhẹ nhàng êm ái, âm sắc du dương dễ , ngữ khí cũng cực kỳ chân thành, hơn nữa khi  chuyện, nàng  sẽ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt long lanh ướt át của  mà   một cách nghiêm túc.
 
 
Bất cứ ai  thấy cũng sẽ cảm thấy, nàng  là một cô nương vô cùng thuần khiết đơn giản.
 
 
 Thẩm Vãn Đường , Lâm Nhu Tâm nhất định  đơn giản như vẻ bề ngoài.
 
 
Thẩm Vãn Đường nhàn nhạt mở lời: “Thế tử, ngươi nhận nghĩa , nhưng  bàn bạc với phụ vương và mẫu  ? Nếu tất cả  thứ trong Vương phủ đều  phần của nàng , cần phụ vương và mẫu  gật đầu,   thể tự tiện quyết định chuyện .”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-580.html.]
Tiêu Thanh Uyên nhíu mày: “Ta nhận một nghĩa  thôi, bàn bạc với phụ vương và mẫu   gì? Dù  thì từ ngày mai, tất cả y phục, trang sức của Nhu Tâm đều sẽ  đối xử như Thanh Khê, cả bổng lộc hàng tháng, cả nha  ma ma hầu hạ, cũng đều như Thanh Khê!”
 
 
Thẩm Vãn Đường đương nhiên  thể đồng ý, nếu   chỉ Tiêu Thanh Khê sẽ chạy đến mắng nàng, mà ngay cả  chồng cũng sẽ tức giận.
 
 
Hơn nữa Tiêu Thanh Khê là quận chúa, nha  ma ma trong viện của nàng  lên đến mười hai ,  lượng tùy tùng như   sánh ngang với công chúa , Lâm Nhu Tâm    công chúa,   thể  đãi ngộ như .
 
 
Tiêu Thanh Uyên thì   chuyện  sợ đau lưng, đẩy hết  việc cho nàng,  đó  tự  chuồn  ngoài, kiếm lấy sự thanh tịnh, còn nàng thì những ngày ở Vương phủ sẽ  dễ chịu !
 
 
“Chuyện của Lâm cô nương, Thế tử vẫn nên bàn bạc  với phụ vương và mẫu  thì thỏa đáng hơn, chỉ cần phụ vương và mẫu  gật đầu,  tự nhiên sẽ đối đãi với nàng  như  .”
 
 
Thẩm Vãn Đường  hề nhượng bộ trong điểm , nàng thấy Tiêu Thanh Uyên còn  , liền lập tức : “Cũng  còn sớm nữa, Thế tử cứ đưa Lâm cô nương  nghỉ ngơi  ! Nguyệt Tụ Viện cạnh viện của Thế tử vẫn còn trống, chi bằng tạm thời cho Lâm cô nương ở đây !”
 
 
Tiêu Thanh Uyên do dự một lát, hỏi Lâm Nhu Tâm: “Nàng thấy ?”
 
 
Lâm Nhu Tâm ngoan ngoãn dịu dàng đáp: “Tất cả đều tùy nghĩa  quyết định,  thể  ở trong Vương phủ, là phúc khí Nhu Tâm  tu  từ kiếp .”
 
 
Tiêu Thanh Uyên hài lòng gật đầu: “Được,  nếu nàng thiếu gì, cứ tìm , tất cả những gì   hứa với nàng, nhất định sẽ  !”
 
 
“Tạ ơn nghĩa , những gì Nhu Tâm  hứa với nghĩa , cũng nhất định sẽ  , Nhu Tâm tuy là nữ tử, nhưng cũng nhất nặc thiên kim, xin nghĩa  yên tâm.”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  xong, càng thêm hài lòng.
 
 
Hắn thậm chí  Lâm Nhu Tâm với ánh mắt mang theo hai phần ôn nhu ba phần thương xót: “Nàng mặc phong phanh như , đừng  đây nữa,  thôi,  đưa nàng về viện của nàng.”
 
 
Hắn   bước  ngoài, Lâm Nhu Tâm liền ngoan ngoãn  theo bên cạnh .
 
 
Đợi   , Thẩm Vãn Đường mới dặn Sài ma ma: “Đến viện của mẫu   với Toàn ma ma một tiếng, cứ    tạm thời cho Lâm Nhu Tâm ở , nếu mẫu    cho nàng  ở,   thể đuổi .”
 
 
“Dạ.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Sài ma ma đáp một tiếng,    ngoài.
 
 
Một lát , bà  trở về: “Ý của Vương phi là, cứ tạm thời cho nàng  ở , đừng đuổi , ở trong Vương phủ,  dễ kiểm soát hơn. Hơn nữa Vương phi cảm thấy, cách của Thế tử  ,   còn khen Thế tử.”
 
 
“Được,   .”