Thế nhưng Hoắc Vân Chu  nắm chặt cổ tay nàng : “Muội   đánh ? Tiêu Thanh Khê,  sắp hòa li với  ,  sẽ  nghĩ  còn để mặc  đánh mắng chứ?”
 
 
Hắn  xong, hất tay Tiêu Thanh Khê , sải bước  thẳng  nội viện Vương phủ,  ,   lớn tiếng gọi tên Lâm Nhu Tâm.
 
 
Tiêu Thanh Uyên vội vàng đuổi theo Hoắc Vân Chu, cũng  quản Tiêu Thanh Khê.
 
 
Thẩm Vãn Đường đương nhiên cũng  định quản, nàng  định  ngang qua Tiêu Thanh Khê, thì  nàng  đưa tay ngăn .
 
 
Thẩm Vãn Đường liếc  nàng : “Quận chúa ngăn   gì?”
 
 
“Ngươi cái đồ con của  thất,      lén lút  nhạo ? Có  trong lòng đang mắng ?!”
 
 
“Quận chúa nghĩ nhiều .”
 
 
“Ngươi  tự xưng là đương gia chủ mẫu của Ninh Vương phủ chúng  ? Vậy vì       mắng tên khốn bội tín Hoắc Vân Chu đó? Vì     đuổi   khỏi Ninh Vương phủ?!”
 
 
Thẩm Vãn Đường liếc  Toàn ma ma cách đó  xa,  đây là Vương phi phái nàng  đến bảo vệ Tiêu Thanh Khê. Nàng đè nén sự chế
 
 
nhạo Tiêu Thanh Khê trong lòng, nhàn nhạt : “Chuyện phu thê giữa Quận chúa và Tiểu tướng quân Hoắc,  là  ngoài nhúng tay   vẻ  . Huống hồ,   Thế tử cũng ở đây, Thế tử là ca ca ruột của Quận chúa,   còn   gì,  càng  thể vượt mặt   mà chỉ trỏ  chuyện của Quận chúa .”
 
 
“Viện cớ! Ngươi  là viện cớ! Ngươi chính là  thù với , cố ý  xem kịch! Cố ý dung túng Hoắc Vân Chu mắng , để ngươi xem   trò !”
 
 
Ngọn lửa giận  nơi trút của Tiêu Thanh Khê cuối cùng  tìm  lối thoát, nàng  tuôn  những lời mắng chửi, mắng Thẩm Vãn Đường từ đầu đến chân. Mắng đến mức cuối cùng, ngay cả Khang ma ma và Toàn ma ma cũng  chịu nổi nữa, cả hai đều  nhịn  mở lời khuyên nàng  đừng mắng nữa.
 
 
 Tiêu Thanh Khê  những  , còn giơ tay định tát  mặt Thẩm Vãn Đường.
 
 
Thẩm Vãn Đường phản ứng  nhanh, một tay nắm chặt cổ tay nàng , lạnh lùng hỏi: “Quận chúa đây là ý gì? Vừa  đánh Tiểu tướng quân Hoắc  thành, dồn một bụng lửa giận đến đánh ? Ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, Quận chúa và dân thường chợ búa dường như cũng   gì khác biệt.”
 
 
“Thẩm Vãn Đường, ngươi dám bóp cổ tay  ư? Còn  mau buông ! Nếu cổ tay   ngươi bóp hỏng,  sẽ chặt đứt cả cánh tay của ngươi!”
 
 
Thẩm Vãn Đường đột nhiên  với nàng : “Sức lực nhỏ bé của ,   thể bóp hỏng cổ tay của Quận chúa? Hơn nữa,   giữ sức , Quận chúa đừng  vu oan lung tung.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-583.html.]
Thẩm Vãn Đường  xong, buông tay Tiêu Thanh Khê , dẫn nha  bỏ .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Phía  nàng, Tiêu Thanh Khê đột nhiên hét lớn: “A! Cổ tay của , cổ tay của   Thẩm Vãn Đường bóp nát ! Đau quá!”
 
 
Khóe môi Thẩm Vãn Đường khẽ cong lên một nụ  lạnh,  ngoái đầu   mà .
 
 
Khang ma ma và Toàn ma ma cùng  tiến lên kiểm tra cổ tay Tiêu Thanh Khê. Sau khi kiểm tra xong, hai   , đều thấy Tiêu Thanh Khê là đang giả vờ.
 
 
“Quận chúa, cổ tay của   ,  xem, ngay cả một vết đỏ cũng  để !”
 
 
“Nói bậy! Cổ tay  đau dữ dội, xương chắc chắn  vỡ ! Mau, mau gọi Thái y cho !”
 
 
“Quận chúa, lão nô  sờ cổ tay của  , xương cốt  ,  cứ yên tâm !”
 
 
“Không thể nào,     thể  ! Thẩm Vãn Đường gian xảo độc ác, nàng  chắc chắn   tổn thương cổ tay , hai kẻ vô dụng các ngươi   ! Mau gọi Thái y cho !”
 
 
Toàn ma ma và Khang ma ma  còn cách nào khác, chỉ  thể bẩm báo Vương phi, gọi Thái y cho nàng .
 
 
Trước khi Thái y đến, nàng  vẫn luôn la đau bên cạnh Ninh Vương phi.
 
 
Ninh Vương phi cũng kiểm tra cổ tay nàng  một lượt, cũng  phát hiện vấn đề gì,  hỏi  hỏi  hai vị ma ma, hai vị ma ma cũng  Thẩm Vãn Đường chỉ nắm một cái cổ tay của Tiêu Thanh Khê,  hề dùng sức.
 
 
“Thanh Khê, con  thật sự đau ? Không 
 
 
giả vờ chứ? Con đừng vì  vu khống chị dâu của con, cố ý  đau đấy nhé?”
 
 
Tiêu Thanh Khê tức giận đến mức suýt nhảy dựng lên: “Mẫu  thế mà   tin ?! Con là con gái ruột của ,     thể  tin , mà  tin Thẩm Vãn Đường một  ngoài chứ!”
 
 
“Không  mẫu   tin con, mà là con luôn đối đầu với chị dâu của con, hầu như ngày nào cũng mắng chửi vu khống nàng . Hôm nay hai vị ma ma cũng  thấy , là con  tay   đánh nàng , nàng  chỉ nắm lấy cổ tay con, chặn  cái tát đó thôi,  lý gì  đau đến mức ?”
 
 
Tiêu Thanh Khê giận dữ hét lớn: “Ta thật sự  đau! Thẩm Vãn Đường đáng chết, nàng  cũng    dùng cách âm hiểm gì, hại cổ tay  đau như    chặt đứt ! Thái y  còn  đến? Chỉ cần Thái y đến xem, oan ức của  chắc chắn sẽ  rửa sạch! Mẫu  sẽ  Thẩm Vãn Đường đó âm hiểm đến mức nào!”
 
 
Ninh Vương phi nửa tin nửa ngờ. Nếu là  đây, nàng chắc chắn sẽ tin tưởng con gái vô điều kiện, nhưng bây giờ, ngay cả nàng cũng  chắc chắn nữa .