Cát Tường quất dây cương, thúc ngựa tiến lên.
 
 
“Công tử, hôm nay chúng   theo dõi Thần Đan Đường nữa ? Chẳng   ,  xem Thần Đan Đường cất giữ bạc ở  ?”
 
 
“Ngày mai xem cũng  muộn, bạc của bọn họ,  chạy thoát  .”
 
 
“Hôm qua     ,  , bạc của Thần Đan Đường ba ngày nộp một ,  theo dõi chặt chẽ, nếu  lúc chúng  cướp bạc mà đến tay  thì sẽ uổng công.”
 
 
“Đây   mới hai ngày ? Vẫn còn một ngày nữa,  còn  sốt ruột, ngươi sốt ruột  gì?”
 
 
“Được, đều  lời !”
 
 
“Lát nữa ngươi gửi thư cho Hắc Diệu, bảo  theo dõi chặt chẽ chưởng quầy của Thần Đan Đường,  bạc Thần Đan Đường kiếm  mấy năm nay,   lấy hết!”
 
 
Cát Tường  mà da đầu tê dại,   khỏi hạ thấp giọng: “Công tử,    , chủ nhân thực sự   Thần Đan Đường, là Thái tử điện hạ ? Người ngay cả bạc của Thái tử cũng  cướp?”
 
 
“Chính vì là bạc của Thái tử, nên  mới  cướp.”
 
 
“À? Đây   là rút râu hùm ? Người…    sống nữa ?”
 
 
“Ừm,   nữa.”
 
 
Cố Thiên Hàn  nhẹ tựa gió mây, nhưng Cát Tường  mà kinh hồn bạt vía.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tay  nắm dây cương cũng lạnh toát, trong lòng càng thêm sợ hãi đến tê tái.
 
 
Nếu chuyện  mà  Thái tử  , Nhị công tử ít nhất cũng  lột một tầng da! Hắn là nô tài cũng  theo đó mà mất đầu!
 
 
Cát Tường lái xe ngựa, trăm mối vẫn   gỡ .
 
 
Hắn mặt ủ mày chau,   nghĩ , công tử đang sống cuộc sống vinh hoa phú quý êm đềm,  cứ thích  nước cờ hiểm, ngày ngày  chân trần  lưỡi đao, những việc  lén lút , tùy tiện lấy  một chuyện, cũng đủ để diệt môn !
 
 
Thế nhưng, bây giờ  nhảy khỏi thuyền giặc thì  muộn, Cát Tường chỉ đành cứng rắn đối mặt,  đến giờ mới phát hiện, hóa  trong tất cả những chuyện quá đáng công tử , việc an  và bình thường nhất,  chính là thèm  Thế tử phi của Tiêu Thanh Uyên!
 
 
Vì , Cát Tường bây giờ chỉ cần  thấy Thẩm Vãn Đường là vui mừng khôn xiết, ước gì lập tức để Cố Thiên Hàn cướp Thẩm Vãn Đường về, cưới về nhà  vợ.
 
 
Bởi vì chỉ khi  một  vợ như Thẩm Vãn Đường, Cố Thiên Hàn mới  sống cuộc sống bình yên, mới   những chuyện lớn động trời  thể dẫn đến họa diệt môn.
 
 
Chiếc xe ngựa của Ninh Vương phủ phía  dừng   cửa Cẩm Tú Các, Cát Tường cũng vội vàng ghìm ngựa dừng xe.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-597.html.]
 
“Công tử, Thế tử phi đến tiệm vải của nàng , chắc là  xem việc kinh doanh của nhà  thế nào,     trong chọn vài món vải ? Vừa  cũng  thể  chuyện với Thế tử phi, nàng chắc chắn là  tinh thông về vải vóc,  thể giúp  tìm  loại vải và màu sắc phù hợp nhất với .”
 
 
Cố Thiên Hàn trong xe ngựa  vén rèm lên, lẳng lặng  Thẩm Vãn Đường xuống xe ngựa, dẫn theo hai nha  trung thành bước  Cẩm Tú Các.
 
 
Đợi  biến mất,  mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt : “Không  nữa, trong một ngày tình cờ gặp hai , quá cố ý, nàng sẽ sinh nghi.”
 
 
Cát Tường sốt ruột  : “Vậy  cứ thế   từ xa ?”
 
 
“Ừm.”
 
 
“Công tử, điều  cũng  giống tính cách của   đây,    luôn vô sở úy kỵ,   gì thì , nào  khi nào  tránh né như ?”
 
 
“Ngươi hiểu gì, vô sở úy kỵ là bởi vì vô lo vô nghĩ,  vướng bận, ắt sẽ  yếu điểm.”
 
 
--- Chương 394: Tấm vải  bán  ---
 
 
Cát Tường lắc đầu: “Có yếu điểm cũng chẳng , công tử mạnh mẽ đến thế, Cố gia cũng hưng thịnh phú quý, chẳng lẽ  bảo vệ nổi Thế tử phi ?”
 
 
Môi Cố Thiên Hàn lộ  một nụ  khổ, ,     đúng ,   thực sự  thể bảo vệ  Thẩm Vãn Đường.
 
 
“Công tử,  thích thì cứ theo đuổi , cứ giành lấy , đôi khi, cũng  cần quá quân tử  gì! Ta thấy Thế tử phi đối với  cũng  khác biệt đó, bằng    trực tiếp đem công lao phá án nhà họ Tân giao cho !”
 
 
Cố Thiên Hàn trong lòng khẽ động: “Ngươi cũng thấy nàng đối với   chút khác biệt?”
 
 
Cũng?
 
 
Cát Tường  bỏ sót từ khóa quan trọng .
 
 
Ngoài  , ai còn thấy Thẩm Vãn Đường đối với công tử khác biệt? Chẳng lẽ là chính công tử ?
 
 
Cát Tường bây giờ thà rằng Cố Thiên Hàn  cướp vợ , cũng    dẫm  mũi đao  chuyện mưu nghịch, nên  sức se duyên cho Cố Thiên Hàn và Thẩm Vãn Đường.
 
 
Hắn lời lẽ thành khẩn : “Thế tử phi đối với công tử  chắc chắn khác biệt , tiểu nhân thấy nàng đối với Tiêu Thế tử còn   bằng đối với  ! Dù   cũng đối  với nàng,  thông tuệ như nàng, nhất định  chuyện đều  rõ, chỉ là nàng  xuất giá ,  tiện biểu lộ  ngoài mà thôi.”
 
 
Cố Thiên Hàn bỗng nhiên  : “Cát Tường, bây giờ ngươi  hươu  vượn càng ngày càng giỏi, ngay cả công tử  cũng dám lừa gạt. Sao,   sống nữa ?”
 
 
Cát Tường giật , hoảng loạn phủ nhận: “Không , tiểu nhân tuyệt đối  lừa gạt công tử, tiểu nhân chỉ là cảm thấy công tử  tuấn tiêu sái, Thế tử phi nhất định sẽ thích !”
 
 
Nụ  của Cố Thiên Hàn chợt biến mất,  nhanh khôi phục  vẻ đạm mạc: “Những nữ tử khác   rõ, nhưng Thẩm Vãn Đường,  e rằng hiểu nàng hơn bất cứ ai, trong lòng nàng, chẳng  tình yêu.”