Thời gian  đến nửa đêm về sáng, Thẩm Vãn Đường cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi và  thoải mái, nàng đặt bút xuống: "Hơi mệt ,  luyện nữa. Ngày mai gọi  dậy sớm một chút,  cũng nên đến chỗ Vương phi một chuyến."
 
 
"Vâng."
 
 
Tuy nhiên đến ngày thứ hai, khi Thẩm Vãn Đường tỉnh dậy, nàng phát hiện bên ngoài trời  sáng rõ.
 
 
Nàng đau đầu như búa bổ,   dậy,  đầu tiên   thể  .
 
 
Nàng  chạm  trán, cảm thấy nóng bỏng tay.
 
 
"Thế tử phi, ngài tỉnh !"
 
 
Đỗ Quyên thấy nàng cử động, mừng rỡ gọi nàng.
 
 
Thẩm Vãn Đường  chút ngẩn : "Ta đây là... bệnh  ? Đêm qua   vẫn  đó ư?"
 
 
Đỗ Quyên đỏ hoe mắt: "Thế tử phi thật sự  ứng nghiệm câu cổ ngữ 'y giả bất tự y' (thầy thuốc  tự chữa cho ). Ngài khi trời sắp sáng  phát sốt cao, gọi cũng  tỉnh,  các nô tỳ sợ hãi  chết."
 
 
"Sau đó ngay cả Vương phi cũng đến thăm ngài , Chu thái y bận rộn xong bên Quận chúa  đến bên ngài bắt mạch kê thuốc, nô tỳ  đút thuốc cho ngài, ngài mới  thể tỉnh  đó!"
 
 
Thẩm Vãn Đường   là Chu thái y đến bắt mạch cho , trong lòng khẽ động: "Bên Quận chúa     ?"
 
 
Cầm Tâm giận dỗi : "Thế tử phi còn quan tâm Quận chúa ư, chính ngài  bệnh đến nông nỗi  , đều là do Quận chúa hại! Đứa bé trong bụng Quận chúa, cứng rắn lắm mới  Chu thái y giữ ."
 
 
Thẩm Vãn Đường  chút chấn động, y thuật của Chu thái y  lợi hại đến ! Chẳng trách danh tiếng y lớn kinh , ngay cả Hoàng đế cũng kính trọng y ba phần, quả nhiên y  bản lĩnh thật sự!
 
 
--- Chương 416 Khó lòng mà  cao với  chồng ---
 
 
Thẩm Vãn Đường trầm ngâm một lát,  dặn dò: "Cầm Tâm, chuẩn  một phần hậu lễ tạ ơn, nhờ Sài ma ma    một chuyến đến phủ Chu thái y,   tạ ơn."
 
 
"Thế tử phi, Vương phi  đáp tạ Chu thái y  đó ạ, ngay cả sâm núi hoang quý báu  Vương phủ chúng  cất giữ cũng  tặng  ."
 
 
"Vương phi đáp tạ là chuyện của Vương phi, bản   cũng  đáp tạ mới ."
 
 
"À,  , Quận chúa còn tặng Chu thái y một đóa Băng Ngọc Tuyết Liên cực kỳ quý hiếm,   là mang về từ Tây Bắc, tổng cộng chỉ  hai đóa, Quận chúa  tự  ăn một đóa, đóa còn  Quận chúa  nỡ ăn, đặc biệt mang về kinh thành, giữ  để bảo mệnh."
 
 
Thẩm Vãn Đường sững sờ: "Băng Ngọc Tuyết Liên?"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-630.html.]
"Vâng ạ,  chuyện gì ? Thế tử phi  từng thấy vật hiếm   ? Nô tỳ   nó  công hiệu thần kỳ cải tử  sinh, điều   thật ?"
 
 
Thẩm Vãn Đường lắc đầu, nàng  từng thấy.
 
 
, kiếp  nàng  từng   qua, bởi vì đóa tuyết liên  của Tiêu Thanh Khê,    Lâm Nhu Tâm cướp .
 
 
Điều mấu chốt nhất là, Lâm Nhu Tâm  tự  ăn, nàng   mặt Tiêu Thanh Khê, đem đóa tuyết liên quý giá phi thường , mang  cho chó ăn.
 
 
Chuyện  lúc đó  từng gây  một chấn động  nhỏ, Tiêu Thanh Khê thậm chí còn tức đến mức thổ huyết.
 
 
“Công hiệu cải tử  sinh tự nhiên là phóng đại, nhưng nó quả thực  thể giải  nhiều kỳ độc, còn  thể ôn dương tán hàn, tư bổ  thể. Nó cũng thích hợp  dược dẫn cho nhiều loại thuốc, đối với y giả mà , nó là thánh vật cấp cao nhất.”
 
 
“Nói như , Chu Thái y chắc chắn  thích đóa tuyết liên  ?”
 
 
13. “Ừm, Chu Thái y cuối cùng cũng  uổng công bận rộn cả đêm. Món quà Quận chúa ban tặng  , e rằng  trúng  tâm ý của Chu Thái y . Ngoài Quận chúa , e rằng  còn ai  thể lấy  lễ tạ ơn như  nữa.”
 
 
Băng Ngọc Tuyết Liên, ngay cả trong hoàng cung cũng  .
 
 
Cầm Tâm  khỏi nhíu mày: “Quận chúa  ban tặng món quà lớn như ,  chúng  nên tặng gì đây, e rằng   sẽ  Quận chúa lấn át mất .”
 
 
Trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Vãn Đường hiện lên một nụ  nhạt: “Ta việc gì  so bì chuyện  với Quận chúa? Chu Thái y cứu nàng và hài tử, với việc khám bệnh kê thuốc cho ,   là hai cấp độ khó khác .”
 
 
“Quận chúa ban tặng tuyết liên cho Chu Thái y là lẽ đương nhiên, dù    Chu Thái y  cứu cùng lúc hai mạng  ! Chỉ cần đổi sang một vị thái y khác,  chỉ hài tử khó giữ, mà ngay cả tính mạng của Quận chúa cũng  chắc  bảo  .”
 
 
“Còn về phần , chỉ là phong hàn gây  sốt cao,  hề khó chữa. Ta chỉ cần ban Chu Thái y chút lễ vật tạ ơn bình thường là  .”
 
 
Cầm Tâm chợt hiểu : “Phải , chúng   cần tặng đại lễ, chỉ cần tặng hậu lễ là !”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đang  chuyện, Sài Ma ma bước : “Thế tử phi, Vương phi đến thăm .”
 
 
Lời nàng  dứt, Ninh Vương phi  bước .
 
 
Thẩm Vãn Đường gắng gượng   dậy, nhưng Ninh Vương phi  nhanh chóng bước tới, một tay giữ chặt nàng: “Đừng dậy, mau  xuống!”
 
 
“Mẫu ,   .”
 
 
“Không  cái gì! Con  rơi xuống nước đêm qua,  đều   cả . May mà Uyên nhi lúc đó cũng ở đó,  cứu con lên. Nếu con  bất kỳ sơ suất nào,  thật     …”
 
 
Ninh Vương phi   nên lời, mắt bà sưng đỏ, hiển nhiên đêm qua    nhiều.