Du Bảo Thục dần dần  đến gần, Cố Thiên Ngưng  nàng   theo Du Bảo Dung chào hỏi  ,  khuôn mặt xinh  của nàng , giọng  mang theo một sự chua xót: “Nàng   như , hẳn là  nam nhân nào  thể cưỡng  !”
 
 
Thẩm Vãn Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “A Ngưng,  bình tĩnh một chút,  nên rõ, Thái tử tuyệt đối  thể là vì dung mạo mà chọn nàng , thậm chí, Thái tử  đây  chắc  từng gặp nàng .”
 
 
Huống hồ, chỉ  riêng về dung mạo, Thẩm Vãn Đường cảm thấy Cố Thiên Ngưng cũng  tệ, nàng vốn dĩ cũng là mỹ nhân  tiếng trong kinh thành, chỉ là nàng và Du Bảo Thục thuộc hai kiểu   khác .
 
 
Rất nhanh, Du Bảo Dung liền dẫn Du Bảo Thục  đến, nàng  do dự một chút,  đó dẫn đường  đến chào hỏi các nàng.
 
 
“Ra mắt Thế tử phi,  mắt Cố cô nương. Đây là đường  , Du Bảo Thục,  từ Giang Nam đến. Sau  mong  các vị chiếu cố nhiều.”
 
 
Giọng Du Bảo Thục mềm mại, uyển chuyển dễ : “Bảo Thục  mắt Thế tử phi,  mắt Cố cô nương.”
 
 
Thẩm Vãn Đường và Cố Thiên Ngưng  dậy đáp lễ,  khi  vài câu sơ lược, Du Bảo Thục liền theo đường tỷ rời .
 
 
Cố Thiên Ngưng  bóng lưng nàng , cảm thấy  chút khó thở: “A Đường,   chút  thoải mái,   đến thiên điện nghỉ ngơi một lát, ở đây    yên.”
 
 
Thẩm Vãn Đường lập tức khoác lấy cánh tay nàng: “Đi,   cùng .”
 
 
Hai  cùng   ngoài,  cung nữ lập tức tiến lên hỏi han,  các nàng   thiên điện, liền dẫn đường phía .
 
 
Thẩm Vãn Đường   về phía ,   đầu   một cái.
 
 
Du Bảo Thục  đến,  trở thành tiêu điểm của cả Ngự Hoa Viên,
 
 
nhất là các quý công tử, hiển nhiên đều đặc biệt  hứng thú với nữ tử mang khí chất Giang Nam,   thậm chí còn tiến lên bắt chuyện.
 
 
Thẩm Vãn Đường  khỏi lắc đầu, đúng là   sống chết, đối với lai lịch của Du Bảo Thục     , mà dám  bắt chuyện,  Thái tử  , e là   kết cục  .
 
 
Hôm nay Tiêu Thanh Uyên và Viên Tranh cùng những  khác cũng đến, Viên Tranh   vẻ sốt ruột  thử, nhưng   Tiêu Thanh Uyên ngăn ,  đối với Du Bảo Thục   hứng thú gì, cũng  cho Viên Tranh  càn trong cung.
 
 
Thẩm Vãn Đường thấy cảnh , thở phào nhẹ nhõm.
 
 
Dù  Tiêu Thanh Uyên cũng  gặp  ít mỹ nhân, ít nhiều gì cũng  chút miễn nhiễm,    tự đ.â.m đầu  chỗ chết.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-678.html.]
 
Cung nữ dẫn các nàng  thiên điện, hôm nay  cung,  thể mang theo tỳ nữ, Thẩm Vãn Đường tự  rót  cho Cố Thiên Ngưng,  tự  nếm thử xong, lúc  mới đưa cho nàng: “Hôm nay  đông tay tạp, đồ ăn thức uống đều  cẩn trọng, nếu   ở bên cạnh ,  đừng tùy tiện ăn uống linh tinh.”
 
 
Vốn dĩ những điều   cần Thẩm Vãn Đường  dặn dò Cố Thiên Ngưng, nàng thường xuyên   hoàng cung, ở đây nàng còn quen thuộc hơn cả nàng.
 
 
 tình trạng của Cố Thiên Ngưng hôm nay thực sự quá tệ, Thẩm Vãn Đường sợ nàng trong tình trạng hồn xiêu phách lạc, sẽ vô tình   khác hãm hại.
 
 
Cố Thiên Ngưng mặt trắng bệch, nặn  một nụ  còn khó coi hơn cả : “Ừm,   .”
 
 
Nàng kỳ thực   , nhưng  cố kìm nén  dám , bằng   sưng mắt, nàng   cách nào gặp .
 
 
Mà giờ phút  trong Ngự Hoa Viên,  ai để ý việc thiếu  Thẩm Vãn Đường và Cố Thiên Ngưng.
 
 
Mắt Viên Tranh hầu như dán chặt   Du Bảo Thục: “Sinh  thật sự nhu mì xinh  a, đất Giang Nam quả nhiên dưỡng ,  cô nương họ Du  xem, thật sự thanh tú linh lợi,    giống những cô nương thô kệch ở kinh thành chúng ! Thanh Uyên, chúng   tiến lên  vài câu với nàng  ,  vẫn   đủ tiếng Ngô mềm mại của nàng  !”
 
 
Tiêu Thanh Uyên nhíu mày: “Ta    cảnh cáo ngươi  ? Đừng  càn trong cung, đây   nơi ngươi  thể  càn. Ngươi coi đây là Vạn Hoa Lâu ? Chốc nữa ngươi gây họa,   quản ngươi !”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Ai da,     thể  càn chứ,  là   thành   gia thất ,  chỉ là   chuyện với cô nương họ Du thôi, điều   quá đáng chứ? Chẳng lẽ ngươi    chuyện với nàng  ?”
 
 
“Ta mới  ! Nàng   gì đặc biệt ,    hứng thú với nàng !”
 
 
“A? Như  mà còn  đặc biệt ? Ngươi  làn da , non mịn  bao, trắng ngần  bao, cũng   dưỡng thế nào, thật  chạm thử xem a!”
 
 
“Viên Tranh!”
 
 
“Được  ,    nữa là  chứ gì? Ai, Thanh Uyên, Cố Thiên Hàn đến ! Chậc,  ăn mặc bảnh bao như   gì? Hắn    thông suốt  chứ? Muốn đến Xuân Nhật Yến để tán tỉnh cô nương ?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  đầu , liền thấy Cố Thiên Hàn một  cẩm bào màu xanh da trời, sải bước  về phía .
 
 
Hắn  Cố Thiên Hàn  thuận mắt,  Viên Tranh    bảnh bao, lập tức sầm mặt: “Cố Thiên Hàn mặc gì cũng một vẻ, lạnh lẽo băng giá
 
 
,   chút   sống!”
 
 
Viên Tranh tự nhiên    thích Cố Thiên Hàn,   càng  thích, nhưng    giả vờ hơn Tiêu Thanh Uyên.