Vẻ ôn hòa của Tiêu Thanh Huyền đối với Du Bảo Thục     còn dấu vết,  gương mặt tuấn mỹ phi phàm của  một mảnh lạnh lùng: “Biểu     quên,  từng  qua, tẩm cung của , nàng đừng đến.”
 
 
Cố Thiên Ngưng nhịn   nhịn, nhưng vẫn  nhịn , nước mắt nàng rơi xuống: “Chàng  cho  đến,  cho Du Bảo Thục đến, vì ?”
 
 
“Không  vì .”
 
 
“Vì  chán ghét ? Hay vì  thích Du Bảo Thục? Cho nên nàng  ở chỗ   sự chiếu cố đặc biệt?”
 
 
“Biểu   vượt quá giới hạn , những vấn đề , nàng  nên hỏi.”
 
 
Cảm xúc Cố Thiên Ngưng cuối cùng cũng sụp đổ, giọng nàng trở nên chói tai: “Tiêu Thanh Huyền,   vượt quá giới hạn    rõ hơn bất kỳ ai! Những vấn đề ,   tư cách hỏi, nếu  vẫn là một nam nhân, thì hãy trả lời !”
 
 
Tiêu Thanh Huyền  nàng,  gương mặt lạnh băng  một tia rạn nứt: “A Ngưng,   chán ghét nàng, nhưng, nàng quả thực  thể đến đây nữa.”
 
 
“Ta  thể  đến,  cũng  thèm đến nữa! ,  còn một vấn đề  hỏi .”
 
 
“Nàng  hỏi gì?”
 
 
“Chàng  từng thích  ? Sự    dành cho   đây,   là giả vờ? Có   vì   định phụ  , cố ý đối xử  với  ?”
 
 
“A Ngưng, đây là ba vấn đề.”
 
 
“Vậy thì ba vấn đề đều trả lời!”
 
 
Bàn tay trong tay áo của Tiêu Thanh Huyền nắm chặt ,  lâu ,  mới : “Ta chỉ coi nàng như   của ,   gì khác. Câu trả lời ,  thể trả lời ba vấn đề  ?”
 
 
“Muội ?”
 
 
Cố Thiên Ngưng đột nhiên bật , nhưng trong mắt nàng   chút ý  nào, chỉ  nước mắt  ngừng tuôn trào: “Tiêu Thanh Huyền,  là đồ lừa dối, lừa dối  bao nhiêu năm nay,    trái tim!”
 
 
Tiêu Thanh Huyền  nàng  đến nỗi nước mắt giàn giụa, bàn tay giấu trong tay áo khẽ động, nhưng rốt cuộc  nâng lên.
 
 
Hắn nhẹ giọng : “Y phục của nàng đều ướt , chỗ Mẫu hậu  y phục của nàng,  sai   lấy, nàng  xong ở đây  hãy .”
 
 
Cố Thiên Ngưng sắc mặt tái nhợt, lòng như tro nguội: “Đừng giả vờ nữa, bề ngoài quan tâm , thực  trong lòng chỉ mong  mau c.h.ế.t , đỡ cho   lỡ việc  cưới  mới.”
 
 
“A Ngưng!”
 
 
“Thái tử điện hạ, kim tôn ngọc quý, chuyện của ,  cần  bận tâm, xin cáo lui.”
 
 
Cố Thiên Ngưng  xong, xoay    ngoài.
 
 
Tiêu Thanh Huyền nhặt chiếc dù  đất: “Mưa lớn đến , nàng ngay cả dù cũng  cầm? Cố Thiên Ngưng, nàng  !”
 
 
Cố Thiên Ngưng  như   thấy gì,  thẳng  trong mưa.
 
 
“Người !”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-686.html.]
Một tiểu thái giám đáp lời bước : “Điện hạ.”
 
 
“Cầm dù,  theo nàng, đưa nàng đến chỗ Cố Thiên Hàn.”
 
 
“Vâng, điện hạ.”
 
 
Tiểu thái giám nhận dù, chạy nhanh  ngoài.
 
 
Tiêu Thanh Huyền  trong đại điện,  về hướng Cố Thiên Ngưng rời ,  lâu  hề động đậy.
 
 
Một bóng  từ nội điện từ từ bước ,  phía  Thái tử.
 
 
“Điện hạ,   đại sự, tuyệt đối   vì tình riêng nam nữ. Thay thế nữ tử họ Cố, chọn  khác  Thái tử phi, là chiến thắng đầu tiên của điện hạ, chúng thần đều cảm thấy phấn chấn vui mừng  điện hạ. Tuy nhiên, Cố gia tuyệt đối sẽ  dễ dàng bỏ qua, điện hạ còn  những trận chiến khó khăn  đối mặt, ngàn vạn   thể mềm lòng.”
 
 
Tiêu Thanh Huyền trầm mặc  lâu, nắm đ.ấ.m siết chặt trong tay áo mới từ từ buông lỏng: “Thái phó,   hề mềm lòng, Cố gia là mối họa lớn trong lòng  và Phụ hoàng, nhất định  trừ bỏ.”
 
 
“Điện hạ tỉnh táo như , lão thần yên tâm , còn mong điện hạ đừng trách lão thần lắm lời.”
 
 
“Cố gia  sẽ  giữ , nhưng A Ngưng nàng ...”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Điện hạ  giữ mạng nàng ?”
 
 
“A Ngưng chỉ là nữ tử,   từng  dã tâm, giữ nàng   cũng   gì tổn hại.”
 
 
“Điện hạ tuyệt đối   phụ nhân chi nhân, cẩn thận   sẽ  hủy hoại trong tay nàng . Trảm thảo yếu trừ căn, đạo lý , điện hạ hẳn  hiểu.”
 
 
--- Chương 455: Bị Hạ Dược ---
 
 
Ngự Hoa Viên.
 
 
Cố Thiên Hàn vốn dĩ đang  trong đình, nhưng  đột nhiên khát khô cổ họng, uống cạn hết  trong ấm cũng  giải khát.
 
 
Trong lòng dâng lên một cỗ nóng bức  tên,   chút phiền muộn, bèn dứt khoát rời khỏi đình, định  thiên điện tìm chút nước uống, tiện thể ghé xem  , nàng   trạng thái cực kỳ tệ,  ngoài  lẽ   , nhưng  liếc mắt một cái  nhận thấy. Nàng trong bộ dạng đó ở  trong cung cũng vô ích,  định đưa nàng về nhà.
 
 
Tiện thể, cũng đưa Thẩm Vãn Đường về nhà , để Tiêu Thanh Uyên một  trong cung mà mất mặt  thôi!
 
 
Đi  nửa đường, một cung nữ che dù bước tới: “Cố Nhị công tử, nô tỳ dẫn đường cho ,   đến thiên điện nghỉ ngơi ?”
 
 
“Ngươi  thấy A Ngưng ?”
 
 
“Cố cô nương ở phía , mời Nhị công tử theo nô tỳ.”
 
 
Cố Thiên Hàn gật đầu, theo nàng   về một con đường khác,  mơ hồ  chút ấn tượng, Thẩm Vãn Đường và Cố Thiên Ngưng hình như   con đường .
 
 
Mơ hồ?
 
 
Hình như?
 
 
Cố Thiên Hàn cuối cùng cũng nhận   điều  ,   trí nhớ xuất chúng,  qua là  quên, Thẩm Vãn Đường và   rốt cuộc  đường nào,    đột nhiên  ấn tượng mơ hồ?