Nhớ  nỗi đau đớn và sỉ nhục khi  Cố Thiên Hàn giẫm  chân, Tiêu Thanh Uyên  chút nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cản đường   gì? Tránh !”
 
 
Cố Thiên Hàn ánh mắt đạm bạc, ngữ khí lạnh lẽo: “Ngươi còn  gan chạy đến Quốc Công phủ, xem  là  giẫm ngươi  đủ mạnh.”
 
 
Tiêu Thanh Uyên lúc  lòng n.g.ự.c còn đang đau, Cố Thiên Hàn rõ ràng giẫm còn mạnh hơn bất kỳ ai, nếu    nhanh chóng tìm một chỗ dựa  cho Thẩm Vãn Đường, tống nàng  khỏi Ninh Vương phủ, y   thể mang theo vết thương đến Cố gia!
 
 
“Cố Thiên Hàn, hôm nay    thời gian cũng   tâm tình  nhảm với ngươi,  đến Quốc Công phủ của các ngươi là  chuyện quan trọng  thương lượng với mẫu  ngươi!”
 
 
“Thương lượng cái gì? Thương lượng   để bán Thẩm Vãn Đường , cốt là để nhường chỗ cho Liễu Nam Thi ? Nhét nàng cho Bùi Lâm An bệnh nặng sắp chết, cốt là để hai ngươi tiện nhân nam nữ  thể song túc song phi ?”
 
 
“Ngươi  chuyện  thể đừng khó  như  ! Ta đây cũng là bất đắc dĩ, nếu  ngươi bảo    giải thích với Nam Thi? Làm  giải thích với Liễu Các lão?”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Cố Thiên Ngưng ngẩn : “Nhị ca, hóa     ý định của Tiêu Thanh Uyên  ?”
 
 
“Ừm, ,  khi y đến nhà, chúng   gặp  .”
 
 
“Vậy …  nghĩ thế nào?”
 
 
“Ta ư? Ta   với Tiêu Thế tử , y dám cưới Liễu Nam Thi,  liền c.h.ặ.t đ.ầ.u Liễu Nam Thi,  mà    , y cũng đừng hòng  ! Thế nhưng,  bộ dạng , y dường như  coi lời   gì, để  thể thuận lợi cưới Liễu Nam Thi, y  còn chạy đến tận nhà !”
 
 
Tiêu Thanh Uyên sắc mặt tái mét: “Ngươi dọa ai đó, còn  c.h.ặ.t đ.ầ.u Nam Thi, ngươi  bản lĩnh thì hãy c.h.ặ.t đ.ầ.u  ! Đừng tưởng ngươi xuất  từ Quốc Công phủ là  thể vô pháp vô thiên, Nam Thi   bảo vệ, ngươi động   một sợi tóc của nàng!”
 
 
Cố Thiên Hàn ánh mắt lạnh lẽo  về phía cổ Tiêu Thanh Uyên, dường như thật sự đang cân nhắc  nên c.h.ặ.t đ.ầ.u y  .
 
 
Tiêu Thanh Uyên chỉ cảm thấy cổ bỗng nhiên  chút lạnh lẽo, y rùng  một cái, ôm cổ vòng qua Cố Thiên Hàn, nhanh chóng rời .
 
 
Cố Thiên Hàn  đuổi theo, y cũng  thể thật sự bây giờ liền đánh c.h.ế.t Tiêu Thanh Uyên, hôm nay  đánh ,  thể đánh thêm nữa. Đợi y dưỡng thương một chút, dưỡng xong xuôi  y sẽ đánh tiếp.
 
 
Y nhấc chân  về phía viện của .
 
 
Cố Thiên Ngưng vội vàng  theo: “Nhị ca, những lời    là  ý gì? Huynh   A Đường hòa ly với Tiêu Thanh Uyên ?”
 
 
“Vì   để bọn họ hòa ly?”
 
 
Cố Thiên Ngưng ngây : “Huynh chẳng … chẳng  thích A Đường ? Chẳng lẽ  từ  đến nay đều  định cưới nàng?”
 
 
Cố Thiên Hàn   gì, tự  bước  sân,   trong nhà.
 
 
“Nhị ca!”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-704.html.]
Cố Thiên Ngưng sốt ruột: “Huynh   là loại  như ? Huynh  cưới nàng vì    hủy hoại sự trong trắng của nàng? Ngày đó ở thiên điện, …   …  đối với nàng… như !”
 
 
Cố Thiên Hàn ngữ khí  nhạt: “Chuyện của ,  đừng quản nữa, còn bản  ,  quyết định gả cho Quý Tu Viễn ? Nếu  thấy Quý Tu Viễn  thích hợp,  thì chọn  một  khác, chọn cho đến khi  hài lòng thì thôi.”
 
 
“Chuyện của   vội! Hiện tại chuyện của A Đường đang cấp bách, Tiêu Thanh Uyên đều  hòa ly với nàng ! Nàng hòa ly xong sẽ ở ? Một nhà Thẩm gia   một  , ai nấy đều hận  thể ăn tươi nuốt sống A Đường,  thể dung túng nàng về nhà ? Về nhà nàng còn mạng sống ?”
 
 
“Bọn họ nhất thời bán hội sẽ  hòa ly  .”
 
 
“Huynh    ? Trên mặt Tiêu Thanh Uyên đều  rõ là y sắp phát điên ,    hòa ly ? Vì  hòa ly để cưới Liễu Nam Thi, y chuyện gì cũng  !”
 
 
--- Chương 467: Vậy thì nạp  ! ---
 
 
“Bởi vì Thẩm Vãn Đường bản  tạm thời   hòa ly, nàng  chịu, một  Tiêu Thanh Uyên  gấp cũng vô dụng, trừ phi y hưu thê.”
 
 
“Vậy vạn nhất y hưu thê thì ?”
 
 
“Đại Phong luật pháp quy định, nữ tử phạm tội thất xuất mới  thể hưu thê, Thẩm Vãn Đường   tội gì cả, Tiêu Thanh Uyên hưu   nàng.”
 
 
“Cho nên, A Đường tạm thời sẽ  ?”
 
 
“Ừm.”
 
 
“Nàng cũng sẽ  gả cho Bùi biểu ca?”
 
 
“Không.”
 
 
“Nàng cũng sẽ  gả cho ?”
 
 
Cố Thiên Hàn trầm mặc, nếu y  thể sống sót, nàng  nguyện ý gả cho y ?
 
 
Trong lòng y đột nhiên dâng lên nỗi nhớ nhung mãnh liệt, y thậm chí  một loại xúc động,  Thẩm Vãn Đường bây giờ liền hòa ly với Tiêu Thanh Uyên, cải giá cho y.
 
 
Thế nhưng, lý trí cuối cùng vẫn chiến thắng xúc động, y bây giờ   tư cách cưới nàng,  cưới nàng, ít nhất cũng  đợi đến khi y g.i.ế.c  hoàng cung, phá vòng vây, cải thiên hoán nhật.
 
 
Một luồng sức mạnh tràn  tứ chi bách hài, tinh thần y  chấn động,  đầu tiên  mặt   buông lời: “Bây giờ còn   lúc, đợi thời cơ chín muồi, nàng sẽ gả cho .”
 
 
“Vậy khi nào thời cơ chín muồi?”
 
 
“Thiên cơ bất khả tiết lộ.”
 
 
Cố Thiên Ngưng  nhận  câu trả lời, trong lòng  chút  vui, nhưng, dù  nhị ca cũng  hứa,   sẽ cưới A Đường.